Nguyễn Hải Âu chán nản gấp tờ báo lại. Đơn xin nghỉ việc vẫn còn nằm trong ngăn kéo tủ. Chị cứ đắn đo mãi về việc có nên đổi chỗ làm hay không, vì chị không thể phát huy ngành học tại một nơi ba tháng mới thấy mặt bệnh nhân thế này.
Điền Đan đã nhanh chân chạy vào bệnh viện tư nhân Bách Dược từ trước Tết, và hiện thời là bác sĩ nha khoa ở đó. Anh ta tốt nghiệp chuyên ngành Bác sĩ Đa khoa ở trường đại học Y-Dược Hải Hồng, nhờ cố công học tại chức thêm hai năm mà giờ anh ta đã nắm trong tay tấm bằng chuyên ngành Nha khoa, nên anh ta có thể linh động thay đổi chuyên ngành công tác khi cần. Giá như trước kia chị nghĩ thông suốt như anh ta thì hay biết mấy! Chỉ tốn có hai năm thôi mà, càng nghĩ càng thêm tức...
- Chị Âu ơi, có người kiếm kìa. - Cô bé y tá bỗng gõ cửa phòng gọi Nguyễn Hải Âu.
Ngoài tiền sảnh trạm xá vắng vẻ, có một người đàn ông đàn ông đang ngồi vắt tréo chân trên dãy ghế đợi. Ông ấy khoác áo măng-tô dài tay, bên trong mặc một chiếc áo len cao cổ, phía dưới vận quần jeans đen và chân mang đôi giày lười màu xanh lam đậm. Dáng vẻ nhàn tản như thể đang ngồi trên tảng đá ven bờ suối câu cá.
- Chào... ông? - Nguyễn Hải Âu khó có thể nhận định tuổi tác trên khuôn mặt người đàn ông này. Biết là cao tuổi đấy, nhưng những đường nét trên khuôn mặt ông ấy lại đánh lừa chị rằng ông ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562437/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.