- Trong Hội Thánh Tin Lành không dùng danh xưng "Cha xứ", họ gọi các ông ấy là "Mục sư". - Phùng Ngọc Anh chậm rãi giải thích.
- À... - Phạm Đình Vân giờ mới biết mình nhầm. Vì mải bận tâm đến cái chết uẩn khúc của Phùng Bác Văn, nên ông không hề để ý đến chuyện này. Trước đây nghe cậu ta nói mình theo đạo Tin Lành chứ không phải đạo Công Giáo khiến ông cảm thấy có điều gì đó không đúng, hóa ra là bởi cậu ta cho rằng bản thân chỉ mới tập tễnh bước trên con đường ấy thông qua cánh cổng Tin Lành, nên không cho phép bản thân được xếp ngang hàng với những người yêu Chúa thực sự. Theo lời kể của gia đình cậu ta, thì cậu ta thường gọi chung những người Cơ Đốc thuần thành là những người theo đạo Công Giáo, chứ không nói rõ và đi sâu hơn về các dòng của Công Giáo mà người đó đang theo, từ đó mới dẫn đến câu trả lời trên. Mặc dù theo đạo Tin Lành từ nhỏ, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy bản thân không đủ tư cách để được công nhận là Cơ Đốc nhân thuần thành của Đức Jesus Christ, có thể là do một mặc cảm khó nói nào đó đã bị cậu ta chôn vùi xuống dưới lớp bụi quá khứ, mà khiến cho cậu ta có suy nghĩ tự ti như vậy...
Phạm Đình Vân đưa Phùng Ngọc Anh đến thăm mộ trung tướng Định Quốc Bảo nằm trong nghĩa trang sau lưng ngôi chùa tồi tàn mang tên Khánh Hỷ. Con đường tương đối bằng phẳng, nên hai người cũng vơi đi phần nào mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562413/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.