Shito hãy còn nhớ khi ấy Phùng Bác Văn đã nói với anh rằng, "Tôi là người Tin Lành chứ không phải Công Giáo như anh. Nhưng tụi mình đều là Cơ Đốc nhân mà nhỉ?"
"Vậy sao cậu lại tỏ ra... như thế? Cậu khiến người thân hiểu lầm là bản thân không mến mộ đạo Tin Lành."
"Tôi không phải là một Cơ Đốc nhân thuần thành. Nói sao cho anh hiểu đây? Một người đồng tính luyến ái luôn che giấu bản thân dưới vỏ bọc một người đàn ông đạo mạo, trí thức; thích giả vờ liếc mắt đưa tình với những cô gái đẹp, nhưng thực chất lại để ý đến những người nam giới đi bên cạnh hơn... Tôi là một con cừu đen của Đức Chúa Trời, bệnh hoạn và lạc loài, đến mức không dám ghé nhà thờ xưng tội với Ngài ấy vì sợ làm bẩn thánh đường..."
Phùng Bác Văn bước xuống vùng trũng, để mặc cho sóng biển vỗ về đôi chân đã từng kinh qua vạn dặm đường của mình.
"Cậu là con cừu đen mà tôi yêu...", hắn khẽ khàng xoa đầu cậu trai yêu nhạc Pháp.
"Anh có từng nghe đến nhạc phẩm "Trần gian tội lỗi" do bác Nhật Trường song ca với cô Ngọc Lan chưa? Hãy nghe thử đi, rồi hãy quyết định sẽ yêu tôi hay là không..."
Shito gầy gò ôm chầm lấy người đàn ông cường tráng ấy. Bên tai họ là ngọn gió đêm hè sâu thăm thẳm. Và sóng biển nhịp nhàng xô bờ.
Cái tên "Kai" bắt nguồn từ đêm hôm ấy, để kỷ niệm lần hẹn hò đầu tiên của hai người bên bãi biển Isshiki thanh vắng. Hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562410/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.