"Anh vái trời, anh vái trời cho cô vấp té
Để anh nâng, để anh nâng..."
Giọng ca tếu táo của ca-nhạc sĩ Duy Quang làm cả hai phải bật cười khanh khách. Nhan đề của ca khúc này là "Anh vái Trời*".
- Ai lại yêu cầu ca khúc này vậy Trời? - Ông chú tài xế vừa dụi mắt vừa hỏi. Ban nãy cười đến chảy nước mắt, khiến cho lông mi lọt vào trong, giờ xốn quá chừng.
- Chắc đang si tình ai đó giống như nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên. - Người thổi hồn cho những ca khúc phổ nhạc từ lời thơ của cố thi sĩ, đối với Uông Trác thì chỉ có mỗi mình ca-nhạc sĩ Duy Quang là thể hiện thành công nhất.
Thẩm Ý Hiên khẽ liếc mắt nhìn Uông Trác, rồi che miệng cười. Y biết Uông Trác là con người sống rày đây mai đó, nay gặp cảnh lang bạt kỳ hồ nên mới phải nương thân nơi nhà họ Vệ. Nên y khá tò mò về tình sử của chàng ta, trông anh ấy có vẻ là một người mang cốt cách cấm dục và thận trọng trước mọi mối quan hệ. Không biết nên gạ...
- Tới nơi rồi. - Uông Trác chợt quay sang nói nhỏ. Giọng nói của anh như thể rót mật vào tai Thẩm Ý Hiên, làm y có cảm giác say say lạ lùng.
Hai mẹ con họ Châu đã đứng đợi họ từ sớm tinh mơ, trên tay mỗi người là một giỏ bánh tét đầy vung, ắt là sư thầy nhờ họ đem giùm tới cô nhi viện để tránh xảy ra chuyện không hay vì bất đồng tôn giáo.
- Để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562408/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.