Vòng hoa tang kết bằng cúc trắng xóa như bông tuyết. Hội trường chỉ độc mỗi hai sắc đen-trắng tang tóc. Khách mời là người thân của Phùng Bác Văn và bạn bè, đồng nghiệp của anh ta thuở còn sinh thời. Người đọc điếu văn và Kinh nguyện là vị Cha xứ mà gia đình y quen biết từ lâu, hiện ông ấy đang coi sóc nhà thờ Thánh Peter trên đường Phùng Khắc Khoan; ông ấy tên gọi Paolo Trần Minh Đức.
Di ảnh của Phùng Bác Văn được đặt trang trọng trên bàn thờ. Kế bên là hũ tro cốt làm bằng chất liệu sành màu xanh cốm non.
Một đám tang không có thi hài của người chết, chỉ có một hũ tro cốt nhỏ gọn, đặt một cách cho có hình thức trên bàn thờ. Việc hỏa táng nhanh đến nỗi chẳng ai hay biết nó diễn ra ở đâu và trong thời điểm nào. Người bàng hoàng và phản ứng kịch liệt nhất là mẹ và các anh, chị, em của Phùng Bác Văn.
Kết thúc bài Kinh nguyện, vị Cha xứ bước tới chìa khăn giấy cho bà Phùng, rồi khẽ khàng mở miệng an ủi. Nhưng cơn xúc động mạnh đã khiến cho Phùng Ngọc Anh không còn biết trời đất gì nữa, bà liên tục nấc lên từng tiếng, thỉnh thoảng lại ú ớ gọi tên con trai quá cố một cách đầy nhọc nhằn và tức tưởi.
Ông Phùng tuy đã ngoài bảy mươi, nhưng trông hãy còn phong độ lắm. Quá khứ ắt hẳn đã từng đào hoa, chinh chiến với không biết bao nhiêu người. Trái ngược hẳn với sự đau khổ tột độ của người vợ và nỗi căm phẫn xen lẫn oán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562414/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.