Khi Cẩn Tranh quay trở về đã không thấy thiếu niên đâu nữa, ngó quanh một hồi mới thấy dáng người như kẹo mút dở kia, hóa ra cậu ta đang nhảy lò cò đi lấy bát nước cho Quý Phi uống. Suýt nữa còn định mắng người rồi, vỗ vỗ vai cậu, đưa tay lên làm kí hiệu vô cùng thuần thục.
/Kệ nó đi, coi như phạt một lúc/
/Không được, nhìn nó như sắp khóc đến nơi rồi/
"Ơ, anh, kí hiệu, biết"
Cẩn Tranh lại xách cậu về chỗ cũ, bôi thuốc đỏ lên những vết thương rồi dán băng lại. Không biết có thấy đau không nữa mà cứ bặm môi lại suốt thôi.
"Tôi chuẩn bị nắn chân cho cậu rồi băng lại. Sẽ đau lắm nên cứ kêu đi, đừng nhịn"
"Không, chịu, đau được, yên tâm" (Không sao, tôi chịu đau được, yên tâm)
Hiểu Ngụy bấu chặt vào áo nhịn đau, cắn chặt răng không phát ra tiếng kêu nào. Rõ ràng đau như muốn khóc thế kia rồi, nhìn nhóc con này thật mạnh mẽ hơn vẻ ngoài nhiều.
"Xong rồi, hạn chế đi lại một chút. Đây là card..."
Cẩn Tranh nhíu mày, anh đang mặc đồ thể dục, lấy đâu ra card visit được?
"Cho tôi mượn điện thoại được không?"
Hiểu Ngụy gật đầu ngoan ngoãn, lấy ra chiếc điện thoại phím bấm cổ lỗ sĩ. Không phải chứ, loại máy bấm này vẫn còn tồn tại được sao?
"Phím 5, bị kẹt, ấn, anh, 2 lần, là được" (Phím 5 bị kẹt, anh ấn hai lần là được)
Cẩn Tranh vất vả bấm số rồi lưu tên lại, không quên nháy sang máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-banh-dau-tay/2790597/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.