5 giờ sáng, Cẩn Tranh buộc thật kĩ dây giày, nắm chắc xích ở tay. Quay sang nhìn Quý Phi, thở ra lấy hơi, gật đầu với nó.
"Bắt đầu đi!"
"Âu âu"
Người đi đường không biết lại tưởng anh là vận động viên chạy bộ, chạy ngang với tốc độ của chó luôn rồi.
Thật không chịu nổi thứ chó này mà, tại sao mẹ lại đòi nuôi nó bằng được chứ!
"Quý Phi! Đi chậm lại đi, tao hết hơi rồi!"
Nó có vẻ không phục lắm, nhưng nhìn chủ siết chặt dây vào tay hơn cùng ánh mắt kiên định đã chịu đi chậm lại.
Đi một hồi đã đến 7 giờ, hôm nay cũng không phải tới công ty. Hay tranh thủ ngó qua xem đột ngột thế nào, tiện thể cho Quý Phi uống nước luôn.
"Xin chào, thử, bánh, dùng" (Xin chào, mời dùng thử bánh)
Hiểu Ngụy nhìn thấy anh mệt sắp chết rồi, cầm lấy khay bánh được đậy nắp đẹp đẽ đi tới. Vì chiến dịch của cửa hàng nên cậu muốn cho nhiều người biết đến bánh của mình hơn.
Trong mắt Cẩn Tranh lúc ấy, cậu như một vị thần cứu giá kịp lúc vậy, mỉm cười thật tươi mà tay còn cầm khay bánh ngọt nữa. Anh đã không được ăn đồ ngọt mấy hôm nay rồi, không nên kén chọn thêm.
"Tôi ăn được chứ?"
Sao nhìn thiếu niên này quen mắt thế nhỉ? Đôi mắt to tròn, dáng người nhỏ bé...ừm, không nhớ được.
"Được, đương nhiên"
Tuyết Nhi đang chạy đi phát tờ rơi rồi, cậu không phụ thuộc vào cô được, phải tự thân cứu lấy tiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-banh-dau-tay/2790599/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.