Đó chẳng phải cha của Lâm đại nhân sao? Sao ngài ấy lại trở về... "Hí... lộc cộc lộc cộc..." Trời còn chưa sáng, Diêu Như Ý đã bị tiếng xe của Diêu Đắc Thủy làm cho tỉnh giấc. Nàng ngáp ngắn ngáp dài, đẩy cửa sổ ra nhìn, chỉ thấy Diêu Đắc Thủy đang tự kéo cái xe nhỏ của mình, lạch bạch chạy đến bên luống rau, vươn cổ ra để uống nước ở cái chum lớn dùng để tưới rau. Nó uống nước ừng ực. Chưa đầy một tháng, nó đã được Diêu Như Ý nuôi đến ba mươi cân (15kg),trọng lượng tăng gấp đôi, khung xương cũng dài ra hơn hai tấc rưỡi (khoảng 8cm),chiều cao vai cũng tăng gần hai tấc (khoảng 6cm). May mà ban đầu nàng và Chu Cử Mộc đã chừa lại một vài lỗ mộng, nếu không thì cái xe nhỏ của nó đã không dùng được nữa rồi. Không ngờ lừa lại lớn nhanh như vậy! Ban đêm nó không còn quấy đòi uống sữa nữa. Trước khi đi ngủ, Diêu Như Ý trộn cho nó một máng bã đậu nành, rải thêm cỏ xanh đã được cắt vụn. Ăn một bữa ăn khuya no nê như vậy, nó có thể ngủ một đêm ngon giấc cho đến sáng mới dậy. Tùng bá dậy sớm, đeo xe lên cho nó, nó liền chạy khắp sân tìm nước uống, tiện thể đánh thức mọi người. Hơn nữa nó thật sự là lừa thành tinh rồi. Có hai lần nó đói bụng, chạy đến cửa phòng bếp, đặt cái gáo xuống đất rồi hí hí kêu với nàng, tiếng này nối tiếp tiếng kia, trong giọng nói còn có vẻ tủi thân như thể đang nói: Người ơi, lừa đói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tap-hoa-nho-ben-quoc-tu-giam/4667617/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.