Dù có khá nhiều người đi xem danh sách nhưng Tri Hành Trai vẫn rất náo nhiệt. Dù sao thì nhà con cháu quan lại ai mà chẳng có vài người hầu trong nhà? Hầu hết họ đều sai người hầu đi làm việc vặt bên ngoài. Ví dụ như Cảnh Hạo, hôm nay hắn cũng đường bệ ngồi trên chiếc ghế mây gần cửa sổ, ngay cả Cảnh Ngưu, Cảnh Mã bên cạnh hắn cũng không đi, vẫn đang hầu hạ hắn. Hình như hắn đã sai Cảnh Kê, Cảnh Thố đi chen chúc trong đám đông ngoài cống viện.
Ba người Mạnh, Trình, Lâm vừa bước qua ngưỡng cửa đã thấy Lư Phưởng đang vẫy tay với họ ở cái bàn trà bên trong. Lâm Duy Minh quen đường quen lối nhấc cái ấm đồng đang sủi bọt trên cái lò đất sét nhỏ ở cửa, lại xin Tùng bá ba cái bát gốm thô ở quầy rồi mới đi đến bàn của Lư Phưởng ngồi xuống.
Lư Phưởng vừa thấy gói giấy dầu mà họ mở ra toàn là những vắt mỳ màu xanh lè lập tức kêu thảm thiết một tiếng. Hắn bịt mũi như tránh rắn rết, giọng nói nghẹn lại cằn nhằn: "Ba người các ngươi! Sao lại ăn cái này nữa! Sớm biết các ngươi ngươi muốn đầu độc ta, ta đã không gọi các ngươi đến ngồi cùng rồi!"
Lâm Duy Minh vừa thuần thục bỏ bánh mì vào bát, vừa nhấc ấm đồng đổ nước sôi vào. Hắn vừa lắc đầu vừa vô cùng bối rối nói: "Rau mùi là món ngon trời ban như vậy mà ngươi lại không ăn? Ngày thường đã đủ thơm rồi làm thành vắt mỳ lại càng ngon!" Hắn vừa nói vừa cúi đầu, hít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tap-hoa-nho-ben-quoc-tu-giam/4676486/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.