Diêu Như Ý nghĩ đến đây thì mỉm cười. Nàng lại cúi đầu ôm lấy đầu Diêu Đắc Thủy xoa xoa gãi cằm nó. Nó rất hợp tác, ngẩng cằm lên, nheo mắt lại tận hưởng, thoải mái đến mức hai cái tai lừa giật giật.
Bộ lông xám không bắt mắt đó dưới ánh nắng mùa xuân chiếu vào trông cũng không xấu, đầu lông có một lớp màu vàng nhạt. Uống sữa bò hai ngày, lông cũng không còn khô như vậy, sờ vào còn có cảm giác mềm mại.
"Diêu Đắc Thủy, em phải kiên cường sống tốt nhé." Nàng nhắm mắt lại, áp mặt vào trán con lừa nhẹ nhàng nói: "Mất một chân không sao, đợi em lớn lên, em sẽ là con lừa ba chân lợi hại nhất trên đời này. Em nghĩ xem, những con lừa khác đều có bốn chân, chỉ có em có ba chân, có phải bẩm sinh em đã lợi hại hơn chúng nó không?"
Diêu Đắc Thủy nào có nghe hiểu, Diêu Như Ý nói một câu nó liền hưởng ứng một tiếng "hí". Một người một lừa không thể giao tiếp nhưng lại nói chuyện rất ăn ý, rất nghiêm túc.
Nói đến sau cùng Diêu Như Ý tự mình bật cười.
Diêu Khải Chiêu đang bị ánh nắng mùa xuân chiếu vào nên có chút buồn ngủ. Người già là như vậy, lúc cần ngủ lại không ngủ được, lúc không nên ngủ lại buồn ngủ. Nhưng lúc này ông cũng bị Diêu Như Ý và con lừa chọc cười. Hôm nay trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông không còn vẻ mơ màng như thường ngày mà lại có chút trầm tĩnh và đứng đắn của một ông lão bình thường.
Nếu Lâm Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tap-hoa-nho-ben-quoc-tu-giam/4667616/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.