Không được không được, phải nghĩ ra cách đuổi tiểu phản diện đi, tuyệt đối không thể để hắn ở lại đây! Nàng có dự cảm rằng cứ tiếp xúc nhiều với tiểu phản diện, nàng càng gặp rắc rối nhiều hơn!
Tiểu phản diện vừa mở miệng đã đòi mười bình rượu, nếu để hắn ở đây lâu thì khéo quán rượu của nàng không khai trương nổi.
Tuyệt đối không được!
Đỗ Tam Tư thở sâu, âm thầm nghĩ sẵn các câu nói trong đầu, chờ Đoạn Tam Lang xuất hiện thì từng bước dẫn dắt đuổi người đi, khôi phục thanh tịnh cho mình.
Nhưng vừa quay người lại, khuôn mặt tươi đẹp của Đoạn Tam Lang đột nhiên xuất hiện như xuất quỷ nhập thần.
“A!!”
Đỗ Tam Tư nhấc tay che miệng lại, sợ bạt hồn vía, “Là…… Là nha nội à.”
Đoạn Tam Lang vừa thấy nàng cười giả lả liền lạnh nhạt nói: “Sao? Ban ngày ban mặt ngươi còn sợ quỷ?” Có quỷ đẹp như vậy sao? “Không! Đương nhiên không phải,” Đỗ Tam Tư xoay người, tay chân luống cuống lui sang một bên, nét mặt xấu hổ, “Ta không ngờ nha nội xuống nhanh như thế? Ha ha ha……”
Trước đó nàng còn do dự có nên cất rượu đi hay không.
Đoạn Tam Lang cười nhạo, lấy chân chọc con chó Tiểu Bạch đang gặm xương, “Ta còn chưa dậy, ngươi đã dám ăn trước rồi.”
Tiểu Bạch cẩu quá oan ức, rõ ràng chủ nhân kêu nó ăn!
Đỗ Tam Tư giả vờ không nghe thấy màn so sánh giữa Đoạn Tam Lang và con chó. Nàng chờ hắn ngồi xuống mới ôm con chó Tiểu Bạch tới bậc thang lầu ngồi, nghĩ xem cách nào đuổi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-ruou-nuong-tu-nhat-gan/4598733/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.