Khỉ thật, một trăm lượng cơ đấy, có thể mua được một vạn cái bánh bao ở thế giới này! Tương đương với một tháng tiền lương của nàng đời trước! thế mà cho nàng? Đỗ Tam Tư kinh ngạc, tình huống này diễn ra không giống thông thường.
Không tìm thấy người chẳng phải nên tìm mình trút giận hay sao? Chẳng lẽ đây là thế giới song song thật?
Đỗ Tam Tư nghẹn họng, nhìn trân trối hắn, “Cái này…… là ý gì?”
“Là ý ngươi nghe thấy.” Thiếu niên đứng nhìn, khoanh tay hừ lạnh, “Nhìn ngươi bị bắt nạt như vậy cũng không làm nổi trò trống gì. Hôm qua ta không đóng cửa, hôm nay coi như ta bồi thường tổn thất cho ngươi.”
Đỗ Tam Tư: “……”
Vậy sao, cho nên ta còn phải cảm tạ bản thân quá yếu phải không?
Vẻ mặt Đỗ Tam Tư khó xử, không biết nên phản ứng với việc thiện này như thế nào, may mà Đoạn Tam Lang cũng không chờ nàng phản ứng.
Sau khi hắn buông ngân phiếu ra liền quay trở lại đề tài cũ, “Họ Vương kia tuy đã chạy, nhưng cha ta đã phát lệnh truy nã rồi, bọn họ không chạy xa được. Sau khi bắt được người, ngươi có thể tự đi nha môn lãnh tiền bồi thường của họ Vương kia, thuế đầu năm nay cũng miễn cho ngươi.”
Đỗ Tam Tư càng há hốc miệng, người này… tới báo tin vui sao?
Đoạn Tam Lang bị nàng nhìn nên cảm thấy không được tự nhiên, ngữ khí lập tức trở nên bừa bãi khinh miệt, “Hừ, ta khuyên ngươi về sau phải mở mắt sáng ra mà nhìn, đầy tớ ức hiếp chủ nhân, đừng để đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-ruou-nuong-tu-nhat-gan/4598721/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.