Trên chân ghế có vết máu lưu lại, là của Vương thẩm lúc bị nàng đánh trúng vào trán. Ngón tay của Đỗ Tam Tư đặt ở trên người chó con khẽ run, đột nhiên phản ứng lại, nàng vừa…… suýt giết người có phải không? Đỗ Tam Tư ngạc nhiên, khuôn mặt biến sắc, theo bản năng che lại miệng mình, mí mắt kinh hoàng.
Xong rồi, càng muốn chạy.
Nhưng ông trời cố tình đối nghịch với nàng, Đoạn Tam Lang đột nhiên mang theo túi giấy trở về.
Hắn thấy sắc mặt Đỗ Tam Tư trắng bệch, hốc mắt hình như ửng đỏ. Hắn nhíu mày, nhìn theo tầm mắt của nàng.
“Đánh thì đánh, sợ cái gì?” Đoạn Tam Lang đá ghế ra xa, đưa túi giấy cho nàng, “Dù sao bổn nha nội cũng ra tay, bà ta có bản lĩnh cứ đi báo quan!”
Đi gặp Tri phủ đại nhân để tố cáo con của hắn? Muốn gây sự sao? Trừ phi Vương thẩm muốn nằm liệt giữa đường.
Đỗ Tam Tư ngẩng đầu, Đoạn Tam Lang quơ quơ túi giấy trong tay, một mùi thơm thanh ngọt bay vào chóp mũi nàng.
Chó con cũng ngửi được, vội vàng vươn móng vuốt, trực tiếp đứng lên nhào tới túi giấy.
“Cầm,” Đoạn Tam Lang thô lỗ ném túi giấy qua, ném trúng bụng chó con, “Không phải đói bụng sao?”
Đỗ Tam Tư luống cuống tay chân, tiếp nhận túi giấy, cảm thấy khó tin. Mở ra nhìn bên trong, đúng là có mấy cái bánh mềm trắng nõn thơm phức, hơi nóng bốc lên, bên cạnh còn có hai cái đùi gà khá lớn.
Là đồ ăn.
Vừa đúng lúc bụng Đỗ Tam Tư réo lên
“Này, cái này……” Cơm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-ruou-nuong-tu-nhat-gan/4598720/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.