Editor: mèomỡ
(http://bjchjpxjnh.wordpress.com)
“Trong gió mát, nửa cây tươitốt, rễ cây chằng chịt cành lá xum xuê; dưới ánh trăng lạnh, cây già chết héo,Tây Thục một đường sinh tử; thành Phong Đô, tháp Linh Lung, ba hồn bảy pháchkhông có chủ; đèn Lưu Ly, lửa Vô Sinh, trời đất xưa nay chỉ là ảnh tronggương…......”
Không biết tiếng ca dao từ nơi nào bay tới, âm thanh trầm trầm giống như giómát thổi bên tai càng giống như một ý nghĩ hiện lên trong đầu. Bạch Doanh Chicảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều có chút mờ ảo, hơi thở âm u lạnh lẽo ởPhong Đô dần dần có mùi hoa đầu xuân thoang thoảng, cảm giác làm cho nàng cựckì bài xích chán ghét cũng dần dần nhạt đi.
Quơ quơ chén rượu trong tay, đã không còn, vì thế nàng vươn tay cầm lấy bầurượu, lại bị Vân Nhai giành mất.
“Đừng uống nữa.”
Bạch Doanh Chi nhíu mày:“Vì sao? Ngươi nói không sai, rượu nơi này quả thật rấttuyệt, rượu Đông Hải hoàn toàn không sánh bằng.”
“Vậy cô có biết rượu này tên là gì không?”
“Cái gì?” Bạch Doanh Chi lấy tay chống má nhìn Vân Nhai, hình như có vài phầnmen say.
“Nó tên Túy Sinh Mộng.” Vân Nhai cười lắc lắc đầu,“Nếu uống thêm một ly, sợrằng cô sẽ không ra khỏi Bất Quy Lâu này được nữa.”
“Hử? Sao lại vậy? Ngươi đừng vội xem thường tửu lượng của ta!”
Vân Nhai thở dài, khẽ nói một câu:“Hơn một ngàn năm đạo hạnh không ít, nhưngsao định lực lại kém như vậy, thật không hiểu cô làm cách nào mà cai quản đượcĐông Hải và Bột Hải.”
Vân Nhai đưa tay kéo Bạch Doanh Chi lại:“Đi thôi, cũng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-quan-tai-pho-tay/1271829/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.