Editor: mèomỡ
(http://bjchjpxjnh.wordpress.com)
Lần cuối cùng Dung Tử Du bếquan ở núi Thiên Ngu kéo dài suốt bảy mươi tám năm, Thanh Vũ và Sí Hoàng từnghoài nghi có phải hắn đã chết đói ở xó xỉnh nào trong sơn động rồi không, chờhắn xuất quan Thanh Vũ cảm thấy mình sắp mọc nấm.
Sí Hoàng nói:“Kệ hắn đi, lúc này sợ rằng không tu được nguyên thần rời khỏithân thể hắn sẽ không chịu ra đâu.”
Thanh Vũ thở dài:“Không phải huynh nói chuyện gì cũng phải từ từ không đượcnóng vội sao? Hắn là thân thể phàm thai không thể so với trước kia, cho dùthiên tư cao, căn cốt tốt, cũng phải năm sáu trăm năm mới tu được thành tiên.Hắn tự ép mình như vậy sợ là không tốt.”
Sí Hoàng nhìn Thanh Vũ cười cười, ôn hòa hiếm thấy:“Hắn ở núi Thiên Ngu cànglâu, Ly Du Dao phải ở Tây Thiên càng lâu, trong lòng hắn sốt ruột cũng bìnhthường. Tuy rằng hắn là Dung Tử Du không phải Bạch Nham, dù đã biết chuyện quákhứ cũng vẫn không thể nhớ lại, nhưng trí nhớ này đối với hắn không đơn giảnchỉ là một câu chuyện cũ. Nguyên thần của hắn là Bạch Nham, tình cảm đã ăn sâuvào máu thịt này không thể hoàn toàn quên đi được.”
Thanh Vũ câu hiểu câu không gật đầu, nói:“Ý huynh là dù cho hắn là Bạch Nhamhay là Dung Tử Du, hắn vẫn yêu chưởng quầy Ly?”
Sí Hoàng gật đầu, nhìn Thanh Vũ đột nhiên lại cảm thấy hoảng hốt. Thanh Vũ cómột phần linh hồn của Phong Hi, vậy người trong lòng nàng là ai? Có lẽ hắnkhông nên nghĩ nhiều, lâu như vậy rồi Thanh Vũ chưa từng rời xa hắn trong phạmvi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-quan-tai-pho-tay/1271830/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.