Editor: mèomỡ
(http://bjchjpxjnh.wordpress.com)
Trời đất sáng sủa, biển mâymênh mông
Trời xanh mây trắng vốn xa xămkhông thể với tới, nhưng lúc này Vân Nhai túm Dung Tử Du lên mây một bước lêntận trời, khiến Dung Tử Du choáng váng quên cả hét lên, hắn đang bay sao?! Hắnđang ở trên đám mây sao?!
Cảm giác chân bước trên mây vàđi trên mặt đất hoàn toàn khác nhau, có chút bay bổng, dưới biển mây hắn có thểloáng thoáng trông thấy ruộng đồng, rừng cây. Cảm giác thật sự không chân thật,nhưng lại có chút khác thường, dường như hơi quen, cảm giác rất đương nhiên.Trong lòng rối rắm như tơ vò khiến cho chính hắn cũng thấy mờ mịt.
“Vân Nhai! Buông đại ca ta ra!”Cô gái xinh đẹp không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện túm lấy cánh tay Dung TửDu, kéo hắn đến bên cạnh mình.
Dung Tử Du lắc lư suýt ngã, vừaổn định lại tinh thần, kinh hoàng không khỏi hô:“Cô, cô nương, cô cẩn thận mộtchút!”
Bạch Doanh Chi liếc hắn mộtcái, hừ một tiếng:“Ngoại trừ khuôn mặt vẫn như cũ, thì huynh quả thật không cóchút phong thái trước kia gì cả, thuật Đạp Vân thôi mà cũng sợ.”
Dung Tử Du bị nàng nói như vậygiống như bị nghẹn hạt đào, dù hồn phách của hắn là ai nhưng nay hắn hoàn toànchỉ là một người phàm, càng không có trí nhớ kiếp trước, bỗng nhiên bị một đámngười kỳ lạ vây quanh sau đó bắt đi, nàng ta còn mong chờ hắn có phản ứng gì?!
Bạch Doanh Chi và Vân Nhaikhông biết giờ phút này trong đầu Dung Tử Du đang nghĩ cái gì, hai người bốnmắt nhìn nhau. Trong mắt Vân Nhai giống như hồ nước không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-quan-tai-pho-tay/1271828/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.