Editor: mèomỡ
(http://bjchjpxjnh.wordpress.com)
Nắng ban mai lên, gió lạnh lenqua cửa sổ hơi hé thổi vào trong phòng, nhẹ nhàng vén lên bức màn tơ tằm.
Người trên giường đột nhiênbừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngực giống như có khối đá ngàn cân đènặng, ép tới mức hắn không thở nổi.
“Công tử?” Người bên cạnh cũngtỉnh, cánh tay trắng nõn như ngọc đặt lên đầu vai hắn, giọng nói ngọt ngào mềmmại,“Làm sao vậy?”
Hắn đẩy tay cô gái ra, dịchngười sang bên cạnh, động tác kia rất thô lỗ còn mang theo vài phần ghét bỏ.
Cô gái tủi thân nhìn như muốnkhóc, hỏi thẳng:“Là Diệu Diệu hầu hạ công tử không tốt ư? Sao đêm qua công tửcòn nói Diệu Diệu tốt, lúc này lại đẩy người ta?”
Nhắm mắt, hít sâau, hắn xốcchăn lên xuống giường, nhanh chóng tìm được quần áo của mình mặc vào.
Cô gái xinh đẹp không mảnh vảiche thân nhìn bộ dáng hắn sốt ruột khó nén, không nhịn được nũng nịu mộtcâu:“Thật là không có lương tâm .”
Trong lòng Dung Tử Du vẫn hoảnghốt, không muốn nhiều lời vô nghĩa. Từ năm hắn mười bảy tuổi bắt đầu nếm thử sựđời, hắn luôn gặp một cơn ác mộng, mỗi lần tỉnh lại hoàn toàn không nhớ rõ, chỉcảm thấy trong lòng hoảng hốt, khó chịu. Cũng không có hứng cá nước thân mật,mỗi lần ôm giai nhân trong ngực tâm tình vốn sảng khoái, nhưng cứ tới sáng sớmlại bị ác mộng làm bừng tỉnh, vui vẻ mạnh mẽ đều mất hết, còn thêm vài phầnphiền muộn vài phần ức chế vô cớ.
Ném lại một thỏi bạc rồi nhanhchóng chạy lấy người, thừa dịp trời còn chưa sáng hẳn chạy về phủ.
Trở lại Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-quan-tai-pho-tay/1271827/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.