Chương trước
Chương sau
Quả nhiên đêm hôm đó Tịch Nam Dạ không làm gì cô cả. Hắn không đưa Vân Khê về khách sạn nơi cô ở, trái lại còn phóng xe về thẳng Hoa Uyển viên, cả quá trình đó, Vân Khê náo loạn, giằng co mãi không thôi, thế nhưng hắn không tin mình không dạy dỗ được cô gái này. Thế là, hắn bèn một tay khoác cả người cô lên vai, sải bước đi vào biệt thự.

Người làm trong Hoa Uyển viên náo nhiệt khi thấy màn này, bọn họ hớn hở tò mò ra xem vị tiểu thư nào làm cho thiếu gia nhà họ phải mất khống chế thế kia. Trong đám người làm của Hoa Uyển viên duy nhất dì Lưu bình thản nhất, bà trừng mắt thấp giọng quát không được hóng chuyện linh tinh. Vì thế, đám người làm đành bĩu môi tiếp tục công việc của bọn họ.

Tịch Nam Dạ cũng đâu rảnh để tâm ánh mắt của đám người làm đầu chứ, trong đầu hắn chỉ toàn ý nghĩ dạy dỗ cô nhóc hư đốn này cho một trận. Hắn vác cô lên phòng, đóng rầm cửa lại. Lúc ném Vân Khê lên giường thì phát hiện cô nhóc này đã ngủ rồi!.

Có lẽ do dồn hết vào thể lực giãy dụa trên người hắn lúc nãy, có lẽ do cô uống kha khá rượu nên mệt nhoài thế nên vừa rồi cô đã ngủ ngay lúc hắn vác cô lên vai!.

Gương mặt Tịch Nam Dạ xám xịt đến nỗi muốn chửi thề một câu, hắn quan sát người phụ nữ đang ngủ ngon lành trên chiếc giường của hắn, hơi thở đều đều, cơ mặt thả lỏng, hai cánh tay duỗi thẳng, xem ra là ngủ thật!.

Có điều bộ dạng cô gái này ngủ trông rất khoa trương, lại chẳng thấy nữ tính, yểu điệu thục nữ đâu, lại ở ngay chỗ này ngủ một cách vô tư không thể hiện phòng bị tí nào!.

Tịch Nam Dạ thầm nghĩ, cũng may người xuất hiện trước mặt cô là hắn, nếu phải là một người đàn ông khác thì sao đầy?.

Với người ngủ say như chết giống như Vân Khê đây, hắn không tiện nổi lên thú tính. Kết quả, đêm hôm đó hắn bước vào phòng tắm, dội nước bằng nước lạnh.

Hoa Uyển viên đã quá quen với Vân Khê rồi, những ngày cô bị nhốt ở nơi đây, hắn tuyệt đối không cho phép cô ra ngoài, luôn có vệ sĩ dám sát đi theo canh chừng cô làm cô liên tưởng đến con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, mất đi quyền tự do, tự tại. Thể nhưng, hiện tại người đàn ông đó không còn quá khắc khe với cô nữa, hẳn không bắt nhốt cô ở một chỗ, nếu cô muốn đi đâu phải có vệ sĩ đi theo.

Vân Khê cảm thấy hắn thật vô lý, đã vậy hắn còn doạ cô rằng nếu có gan dám đi xa tầm mắt của hắn, hắn sẽ cho cô biết tay!.

Hừ!. Hắn vẫn như trước kia đấy thôi. Đúng là đồ đàn ông chó má! Thối tha!.

Đến buổi chiều, Vân Khê ngồi ở phòng khách thưởng thức trà. Trong phòng khách còn có em gái hắn - Tịch Tiểu Khả cũng đến chung vui. Từ cái ngày giúp cô chạy trốn khỏi Hoa Uyển viên, thiện cảm của cô ấy đối với Vân Khê tăng lên một chút. Thành thật mà nói, trước đó cô ấy không ưa Vân Khê cho lắm.



Trong phòng khách chỉ có hai cô gái trò chuyện với nhau, Tịch Tiểu Khả nâng chén trà trên tay, chân trái vắt lên chân phải, dáng vẻ nhàn hạ, đoan trang uống trà, tuy nhiên, trái ngược với bộ dáng nhã nhặn của cô ấy là vẻ mặt tràn đầy vui sướng, giống như đã đoán được việc này sẽ xảy ra, khoé miệng cô ấy cong lên, đôi mắt ánh lên sự lém lỉnh, nghịch ngợm.

"Vân Khê, có muốn cùng tôi đến trung tâm thương mại chơi không? ".

Vân Khê không trả lời câu hỏi của Tịch Tiểu Khả, tay cầm chén trà từ từ nhấp một ngụm, bộ dạng trầm tư như đang nghĩ ngợi điều gì đó.

" Tôi biết anh trai tôi không tốt, như này đi. Vân Khê chị có muốn trút giận không? ".

Vân Khê chưa hiểu lời cô ấy lắm, hướng ánh mắt mờ mịt về phía Tịch Tiều Khả.

" Chị bực tức anh trai tôi chuyện gì, chị cứ tìm tôi. Tôi sẽ giúp chị! ". - Cô ấy nói một câu chắc nịch.

Vân Khê không đáp lại, vẻ mặt như ngầm đồng ý. Dù sao cả ngày bị nhốt ở Hoa Uyển viên cô không có việc gì làm, cùng lắm đi đi lại lại, ngắm vườn hoa rộng lớn sau biệt thự. Giờ có Tịch Tiểu Khả sẵn lòng giúp đỡ cô việc gì cô phải e ngại nhỉ?. Nhưng mà, nhiều khi cô gái này cũng làm cho cô phải dè chừng.

Cô uống xong nửa chén trà, đi theo Tịch Tiều Khả đến trung tâm thương mại. Tại khu bán quần áo, các nhân viên nữ khi thấy hai cô gái có phong thái, khí chất tao nhã, sang trọng đi vào, theo sau hai cô gái là đám vệ sĩ cả người khoác bộ đồ màu đen trông thật trang nghiêm. Khiến các nhân viên nữ không những kinh ngạc còn kinh sợ nữa.

Và trong đầu các cô không khỏi thốt lên một câu: Họ chạm phải hai nhân vật máu mặt rổi!.

Thế là, các cô ấy vô cùng nhiệt tình mở cửa tiếp đãi Tịch Tiểu Khả và Vân Khê, may mắn những người mua quần áo ở đây không quá nhiều, nếu nhìn thấy cảnh này sẽ cảm thấy thật khoa trương.

Vân Khê đi từng nơi từng chỗ xem những bộ quần áo được móc treo sạch sẽ, gọn gàng. Nhân viên đi sau Vân Khê lại tư vấn hết sức nhiệt tình, cô ta cẩn thận, dè chừng quan sát vẻ mặt của Vân Khê xem cô có ưng bộ này hay bộ kia hay không. Cả quả trình, Vân Khê không hề nghe cô ta tư vấn kể lể dài dòng, thật ra cô chưa ưng ý bộ nào cả cho đến khi chạm tay đến áo khoác dạ màu xám tro được cắt may tinh tế, cẩn thận, không bị sai sót tí nào. Rất ứng ý cô.



Nhân viên ở sau cô nở nụ cười chuyên nghiệp: " Tiểu thư đây đúng là có mắt thật nhà, đây là áo khoác số lượng có hạn trong bộ sưu tập thu đồng năm nay ".

Vân Khê nghe vậy, thoáng nhíu mày, cần thận nhìn giá cả dán trên đó thì không khỏi sốc, trời ơi 10 vạn tệ!. Cái áo này đắt quá đi!.

Cô đứng đó, thầm suy xét. Trước đó Tịch Tiểu Khả có nói với cô rằng muốn mua gì cứ mua, cô ấy còn đưa thẻ đen cho cô còn nở cười thần thần bí bí: " Đây là thẻ đen của anh trai, chị cứ cầm lấy, xài hết tiền trong này càng tốt! ".

Nghĩ đến đây, cô không phải lo lắng hay lo xa nữa. Dù sao cô xả giận mà, cứ tiêu hết tiền của hắn đi!. Cô xoay người nói với nhân viên: " Tôi lấy bộ này ". Nói xong câu này, khẽ để ý cô nhân viên định bám cô tiếp, liền nói với cô ta một câu: " Cô không nhất thiết phải đi theo tôi đầu ".

Trời ạ, đã có vệ sĩ theo sau rồi còn thêm cô nhân viên tận tình này nữa, cô cảm thấy không thoải mái chút nào!.

Nhân viên nghe cô nói vậy liền ngoan ngoãn nghe lời, dáng vẻ khúm núm ra mặt, ở đây có hai vị tiểu thư tuy không biết là con nhà nào nhưng chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài một cái đã biết không phải dạng vừa rồi!. Với lại khu bán quần áo đa số là hàng cao cấp, đều là những nhãn hiệu đến từ thương hiệu nổi tiếng trên thế giới, đâu phải ai dễ dàng mua được?.

Vân Khê chọn những bộ cô cảm thấy ưng ý nhất đem hết cho hai tên vệ sĩ sau lưng cô cẩm. Thật ra, lúc nhà họ

Vân chưa phá sản cô rất ăn chơi là đẳng khác, tiêu tiền như nước cất, đi shopping cũng là thú vui của cô!. Nếu như hiện tại trong người Vân Khê chẳng một đồng nào thì cô không dám mua đồ đắt tiền như này đâu!.

Đến quầy thu ngân, các nhân viên phải loá mắt, vẻ mặt vui sướng vì hôm nay thu hoạch rất nhiều tiền!. Họ ngước lên nhìn hai cô gái với đồi mắt long lanh như thể hai cô tỏa ra mùi tiền vậy!.

Nhưng mỗi Tịch Tiểu Khả toa ra mùi tiền thôi nhé!. Còn cô Vân Khê không có đâu!.

Hai người ra đến tầng hầm để xe, đằng sau là đám vệ sĩ phải xách đồ cho hai cô gái đã thu hút sự chú ý không ít người xung quanh. Tịch Tiểu Khả đi đến cửa xe, bống xoay người lại hỏi:

"Vân Khê, đi dạo với tôi chút không? ".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.