Suốt mấy ngày nay hắn luôn nhốt mình trong phòng, làm Tịch Tiểu Khả và dì Lưu càng trở nên lo lắng cho hắn hơn.
Tịch Tiểu Khả đứng ở bên ngoài, vẻ mặt lo âu đập cửa phòng:
" Anh hai, anh cứ trong đó không tốt đâu, anh đi ra ngoài đi! ".
Cô cứ vậy mà vừa đập cửa phòng vừa gọi tên hắn. Im lặng một lúc lâu thì có giọng bực tức hung hăng truyền đến.
" Cút! Đừng làm phiền anh! ".
Tịch Tiểu Khả giật mình, sững sờ. Anh trai của cô...vậy mà dám nói vậy với cô?.
Dì Lưu cũng sửng sốt không kém Tịch Tiểu Khả, làm quản gia cho nhà họ Tịch lâu như vậy, bà chưa từng thấy Tịch Nam Dạ mắng mỏ em gái hắn bao giờ, một câu thẳng thừng chưa từng phát ra miệng hắn, vậy mà hôm nay...bà đau lòng thay cho Tịch Tiểu Khả, nhìn khuôn mặt ấm ức của cô, bà khẽ vỗ về cô:
" Cô chủ, Cậu chủ nhất thời tức giận thôi, cô đừng để trong lòng! ".
Tịch Tiểu Khả chậm rãi gật đầu, thật ra anh hai tức giận vì cô giúp Vân Khê nên khó trách...
Rồi bà nói tiếp: " Cô chủ, cô mệt rồi, cô về phòng nghỉ ngơi đi! ".
Trong căn phòng u tối, rèm che được kéo lại che khuất tất cả ánh sáng từ bên ngoài vào, lạnh lẽo không khác gì chủ nhân của nó vậy.
Tịch Nam Dạ ngồi trên sàn nhà, thân hình cao lớn giựa lưng vào thành giường, trên tay hắn cầm một chai rượu vơi nửa. Hắn vốn thích sạch sẽ nên phòng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tong-cuc-nguoc-vo-yeu/2447711/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.