Vương Thi Ngữ đứng ở ngoài cửa phòng thẩm vấn mở to miệng thở phì phò, trong miệng mắng: “Anh là con gấu khờ!” Bỗng nhiên trong đầu cô ấy xuất hiện gương mặt bình tĩnh, lạnh nhạt của Thu Mặc Thanh. Anh chưa từng đối diện với cô như vậy, vĩnh viễn đều là nho nhã lễ độ, lễ phép giống như người xa lạ. Lòng có chút đau. Vương Thi Ngữ lắc lắc đầu, hít sâu mấy cái đẩy cửa phòng thẩm vấn ra.
Nhìn Nhan Tịch càng tiều tụy, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, ánh mắt dại ra, một bộ dáng muốn chết. Vương Thi Ngữ đặt túi xách ở trên bàn, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Cô tội gì đâu, bộ dáng này của cô anh ấy sẽ rất đau lòng.”
Nhan Tịch hơi hơi nâng nâng đầu không nói gì.
Vương Thi Ngữ nhìn Nhan Tịch, nói lời thấm thía: “Nhan Tịch, nếu cô thật sự muốn tốt cho Mặc Thanh thì hãy nói hết tất cả những gì cô biết cho tôi. Tôi cũng đang nỗ lực xin bảo lãnh hậu thẩm cho cô. Tất cả những thứ này rất nhanh sẽ kết thúc.”
Cả một thời gian dài cũng không được đáp lại.
Mày Vương Thi Ngữ nhăn lại: “Cô tiếp tục không nói sẽ không giải quyết được việc này. Mặc kệ cô giết người hay không tôi sẽ dùng hết nỗ lực của mình để giúp cô. Nhưng tiền đề là cô phải tin tôi. Cô phải nói cho chính mình là phải tồn tại, coi như là tồn tại thay Mặc Thanh.”
Nhan Tịch nhắm mắt lại, thở dài thật sâu một hơi nói: “Cô nói cho tôi chuyện về Mặc Thanh đi!”
“Cái gì?”
“Mấy năm nay Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tieng-ca-tieu/975459/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.