Thi Ngữ:
Anh từng thề cuộc đời này sẽ không viết thư cho người khác. Đây là hứa hẹn. Nhưng hôm nay anh muốn viết một lá thư cho em, vợ của anh.
Nhiều năm như vậy em vẫn luôn biết người anh yêu nhất chính là Nhan Tịch, đến bây giờ vẫn vậy. Thời gian mười hai năm, cuộc sống của anh chỉ có tình yêu và chuyện quan trọng là bảo vệ Nhan Tịch. Mỗi ngày đều lặp lại những chuyện này, anh không cảm thấy cô đơn, buồn tẻ. Cho đến sau khi gặp được em anh mới biết được, hoá ra cuộc sống còn có chuyện khác để làm. Nhưng mà anh yêu Nhan Tịch trước lại phụ bạc cô ấy cho nên cuộc đời này anh chỉ có thể toàn tâm toàn ý yêu một mình cô ấy, dùng tất cả năng lực của anh để bồi thường cho cô ấy. Cho dù anh biết phần tình yêu này của anh Nhan Tịch sẽ không chấp nhận, anh cũng muốn kiên trì làm như vậy. Khi anh nói cho em anh sẽ vĩnh viễn yêu một mình Nhan Tịch, mặc kệ quá khứ, hiện tại hay là tương lai. Em lại mỉm cười nói với anh, em hiểu nhưng không ngại, chỉ cần trong lòng anh có một góc nho nhỏ để lại cho em là được. Anh rất đau lòng cũng rất tự trách. Em là một người kiêu ngạo, lại cần một người đàn ông không thể cho em toàn bộ tình yêu, trở nên hèn mọn như thế.
Anh đã từng đọc một quyển sách, có một câu còn mới mẻ trong ký ức của anh: Cảm ơn trời xanh đã để tôi gặp được một mặt trời rực rỡ. Em, Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tieng-ca-tieu/975460/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.