Đến trưa hôm sau,Lâm Lang mới dần tỉnh lại. Thân thể yếu ớt, nàng nhìn thấy có người điqua đi lại nhưng chỉ là bóng dáng mơ hồ, cố gắng thì thào hỏi khẽ: “Aiđó?”
Cung nữ đó nhún gối thỉnh an, khẽ đáp: “Bẩm chủ nhân, nô tỳtên là Bích Lạc, là người của cung Thái hoàng thái hậu.” Giọng nói mềmmại khẽ khàng hỏi: “Bây giờ đã quá trưa rồi, chủ nhân ăn ít cháo nhé? Là Đông Quý phi sai người mang tới, còn nói nếu chủ nhân muốn ăn gì thìchỉ cần phái người đến phòng bếp của Đông chủ nhân nói là được.”
Lâm Lang khẽ lắc đầu, giãy giụa muốn ngồi dậy. Một cung nữ khác vội vàngđến đỡ nàng, lúc này Lâm Lang mới nhận ra là Cẩm Thu của Càn Thanh cung. Cẩm Thu cầm đến một cái gối to để nàng tựa vào, xong lại vén chăn cẩnthận cho nàng. Lâm Lang mất máu nhiều, môi trắng bệch, hơi run rẩy hỏi:“Sao người lại đến đây?”
Cẩm Thu đáp: “Hoàng thượng phái nô tỳ tới, nói là nơi này ít người, sợ chăm sóc không đến nơi đến chốn.”
Lâm Lang nghe nói đến Hoàng đế, cả người bất giác run lên. “Hoàng thượng về rồi sao?”
Cẩm Thu trả lời: “Hoàng thượng về tối hôm qua, vừa về đã đến đây thăm chủnhân, còn đứng ở ngoài viện rất lâu.” Nói đến đây thì nhớ ra một chuyện, Cẩm Thu liền đi ra cửa, khẽ vỗ tay gọi tiểu thái giám vào: “Đi bẩm vớiHoàng thượng, nói là chủ nhân đã tỉnh lại rồi.”
Bích Lạc cầmchuỗi tràng hạt tới: “Chủ nhân, người nhìn xem, thứ này là Thái hoàngthái hậu ban thưởng ạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-mich/1908738/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.