Hoàng đế chưa kịpthay y phục, vẫn mặc chiếc áo vạt ngắn có hoa văn chữ phúc màu xanh lam, trên cổ áo và tay áo lộ ra lớp lông chồn đen mềm mại, sáng bóng. Tuy có vẻ mệt mỏi nhưng trên mặt vẫn là sự trấn tĩnh như thường lệ, y hành lễ: “Thỉnh an Thái hoàng thái hậu!”
Thái hoàng thái hậu đích thân đỡ y dậy, nắm tay y, nhìn chăm chú, một lúc sau mới nói với vẻ đau lòng:“Nhìn mồ hôi trên trán Hoàng thượng kìa, lát gặp gió nhất định sẽ bịlạnh.”
Tô Mạt Nhĩ dâng lên khăn ấm, Thái hoàng thái hậu nhìnHoàng đế lau những giọt mồ hôi rịn trên trán, lúc này mới lạnh nhạt hỏi: “Nghe nói Hoàng thượng cưỡi ngựa về?”
Hoàng đế có chút mệt mỏi, đáp: “Hoàng tổ mẫu!”
Trong mắt Thái hoàng thái hậu chỉ có sự lạnh lùng, đanh thép. “Ngày đó ởPhụng Tiên điện, trước mặt liệt tổ liệt tông, Hoàng thượng đã thề nhưthế nào trước mặt ta, xem ra đã quên sạch rồi!” Giọng nói vẫn lạnh thấuxương: “Đã bỏ đại giá, lại còn xem nhẹ vị trí Hoàng đế mà cưỡi ngựa gầnmấy chục dặm quay về. Nếu trên đường có điều gì bất trắc thì sao? Hoàngthượng đặt bản thân mình ở đâu? Đặt sự nghiệp của tổ tông ở đâu rồi? Lẽnào vì một nữ nhân mà ngay cả giang sơn xã tắc, liệt tổ liệt tông, thiên hạ Đại Thanh này cũng không cần nữa sao?”
Hoàng đế quỳ xuống,cúi đầu im lặng. Tô Mạt Nhĩ khẽ nói: “Thái hoàng thái hậu, người hãy bỏqua cho Hoàng thượng lần này đi! Hoàng thượng cũng chỉ là nhất thời gấpquá nên mới không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-mich/1908736/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.