Càn Thanh cung là cung điện rộng lớn, ngoài hai dãy mười sáu cây nến lớn bên ngự án thì còn có đèn lồng cực lớn đặt đó, khiến cả noãn các sáng trưng như ban ngày.Phùng Tứ Kinh đã đi Bắc Ngũ Sở, một thái giám khác của Kính Sự phòngdâng lên một mâm bạc lớn bày thẻ tên, Hoàng đế xua tay, chỉ nói mộttiếng: “Lui!” Nghĩa là bảo hắn lui xuống, đêm nay không triệu phi tầnnào. Thái giám Kính Sự phòng bèn cúi đầu, lặng lẽ cầm chiếc mâm bạc đi.
Lý Đức Toàn đã đoán trước được đêm nay Hoàng đế sẽ nói “lui”, hắn cầm cáikéo hớt sáp nến từ tay tiểu thái giám, đích thân đến hai bên ngự án hớtsáp, hầu hạ Hoàng đế đọc sách. Hơn nửa canh giờ sau, Lý Đức Toàn thấyPhùng Tứ Kinh ở bên ngoài ra hiệu cho hắn bèn lui ra. Phùng Tứ Kinhtránh sang một bên. Có một chiếc đèn lồng rất lớn trên hành lang, hơilắc lư trong gió đêm. Ánh đèn tựa như sóng nước dao động, chiếu vàokhuôn mặt trằng bệch của Lâm Lang. Lý Đức Toàn thấy tóc mai nàng hơirối, nàng được một tiểu cung nữ đỡ mới gượng đứng được, vẻ mặt còn rấtbình tĩnh. Hắn nói: “Cô nương đã chịu oan ức rồi!”
Lâm Lang gọi nhỏ một tiếng: “Công công!”
Phùng Tứ Kinh đứng bên cạnh, nói: “Thật là oan ức cho cô nương rồi. Nô tàivội vàng chạy tới nơi, cuối cùng vẫn để cô nương phải chịu hai trượng,may mà chưa bị thương đến xương cốt.”
Lý Đức Toàn cũng chẳng để ý đến hắn, chỉ nói với Lâm Lang: “Cô nương đứng đây chờ, ta đi bẩm vớiHoàng thượng.” Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-mich/1908704/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.