Bắc Ngũ Sở có một dãyphòng tối tăm chuyên chất đủ thứ đồ, Ngụy Trường An sai người mở mộtgian phòng, giải nàng vào. Tiểu thái giám bê đến một cái ghế, NgụyTrường An bèn ngồi xuống ở bên cửa. Lúc này tâm trạng nàng đã ổn địnhlại, nàng đứng lặng nơi đó, không nói tiếng nào.
Ngụy Trường Anho một tiếng. “Cần gì phải như vậy, ngươi nhận tội luôn đi, ta cũngthoải mái với ngươi. Ngươi cứ cắn răng không mở miệng thế này thì chỉchịu đau về thể xác nhiều hơn mà thôi.”
Lâm Lang đáp: “Lệnh củaAn chủ nhân chỉ nói rằng nô tỳ nhận tội rồi thì mới đánh bốn mươitrượng. Hơn nữa, chuyện này không phải nô tỳ làm, tất nhiên nô tỳ khôngkhuất phục mà nhận tội.”
Ngụy Trường An quay đầu cười cợt với tên tiểu thái giám đang đứng phía sau. “Ngươi nghe cái miệng khôn khéonày...” Rồi quay lại nhìn nàng, nụ cười trên mặt dần biến mất. “Nói nhưvậy nghĩa là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?”
Nàngnói rành mạch: “ Ngụy công công việc ngày hôm nay nô tỳ không hiểu là do công công hồ đồ thật hay là giả vờ. Một người thông minh như công côngnhất định biết rằng nô tỳ bị người ta vu oan, hãm hại. Nô tỳ chỉ khôngbiết đã đắc tội với ai mà khiến người ta ra tay độc ác với mình như thếnày. Ngụy công công đã là tổng quản Kính Sự phòng, với thân phận củacông công, việc gì phải nhúng tay vào?”
Ngụy Trường An không ngờnàng lại nói ra những lời như vậy, ngẩn ra một lúc mới cười, nói: “Đúnglà trong ý có ý, thật là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-mich/1908703/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.