Gió đêm mang lại hơilạnh mùa xuân rét căm căm, lạnh đến thấu xương. Ngày hôm sau, Lâm Langthức dậy liền cảm thấy uể oải, khó thở. Nàng cố gắng làm việc hơn nữacanh giờ. Họa Châu liền hỏi: “Không phải muội bị nhiễm lạnh rồi đấy chứ? Nửa đêm qua thấy muội trở mình suốt trên giường.”
Lâm Lang đáp:“Muội đâu có yếu ớt đến vậy, lát nữa uống bát canh gừng sẽ khỏe ngaythôi.” Không ngờ sau đó một lúc thì nàng bị sốt.
Ngọc Trợ thấymặt nàng đỏ bừng liền đi đến nắm tay nàng, thở dài một tiếng than thở:“Ta thấy sắc mặt con không tốt, sao người lại nóng thế này? Mau đi nằmnghỉ một lát đi!”
Lâm Lang vẫn gắng gượng. “Không cần đâu ạ!”
Họa Châu đi đến đẩy nàng đi, đỡ nàng lên giường rồi nói: “Muội cứ đi nằm nghỉ một lát, cũng chẳng còn mấy việc đâu.”
Lâm Lang cảm thấy mình vô cùng mệt mỏi, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủmê man. Người nàng phát sốt, loáng thoáng nghe thấy như có tiếng mưarơi, thế rồi cũng dần tỉnh lại. Lúc này mới nghe có tiếng nói chuyện tonhỏ ở gian ngoài. Tiếng nói rất nhỏ, nàng nằm trên giường im lặng, mãilâu sau mới nghe được câu chăng. Hình như Ngọc Trợ đang nói chuyện vớiai đó. Cả người nàng toát mồ hôi, bây giờ mới thấy nhẹ nhàng, khoankhoái hơn một chút. Lúc mở to mắt ra để nhìn mới biết hóa ra đã gần đếngiờ Dậu rồi.
Nàng ngồi dậy mặt áo khoác, lại chải chải đầu, chỉlà không biết ai đang ở bên ngoài nên chần chừ một lúc mới vén rèm lên.Một vị ma ma đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-mich/1908685/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.