Nàng trầm ngâm một lát, đoạn cầm cây tiêu lên thổi khút Tiểu trùng sơn.
“Xuân đến Trường Môn tươi có cây. Cây mai hoang nhú nụ, hãy chưa đơn. Ấm xanh xanh còn hãm này trà, cho một chén, tĩnh bừng từ trong mơ. Hoa ngã bóng cửa sau. Trăng thanh soi rèm thưa, ráng chiều xinh. Hai năm ba bận phụxuân tình. Đương trở lại, tất phải hưởng xuân nay.”
Ngọc Trợkhông hiểu nhạc lý, chỉ thấy tiếng tiêu trong trẻo, lành lạnh, nhẹ nhàng nhưng bi thương đến rung động. Nghe trong đêm yên tĩnh, như kể nhưkhóc, tiếng tiêu vang đi vọng lại, quanh quẩn vương vấn, như đem theoánh trăng, tươi đẹp khó nói nên lời. Một khúc tiêu vừa thổi xong, tronglều vẫn im lặng như cũ.
Một lúc lâu sau, Ngọc Trợ mới cười, nói:“Ta chẳng nói được là chỗ nào hay, nhưng mà một lúc lâu sau mà vẫn cảmthấy tiếng tiêu kia cứ như đang vươn vấn bên tai.”
Lâm Lang khẽcười. “Cô cô quá khen rồi, chẳng qua là con học chơi thôi.” Nàng cònchưa dứt lời thì chợt nghe tiếng thiết hoàng nọ vọng tới từ xa.
“Tiếng thiết hoàng lại thổi lên rồi, như có ý hợp xướng cùng chúng ta vậy.” Ngọc Trợ nói.
Lần này thổi khúc Nguyệt xuất. Khúc này thường nghe từ đàn cầm, Lâm Langchưa từng nghe ai dùng thiết hoàng thổi. Âm thanh phát ra từ thiết hoàng vốn lanh lảnh, thổi khúc nhạc xưa như khúc này lại đem theo một luồnggió mới, khiến người ta có càm giác hoàn toàn mới mẻ.
Thế nhưngtrong tiếng thiết hoàng kia như tồn tại sự ngang ngược, hoàn toàn khôngcó ý tứ than thở, đau buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-mich/1908687/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.