Sau khi phiên tòa được tạm dừng chờ ngày xét xử tiếp, Cố Bảo Đăng giữ đúng lời hứa đưa Quế Anh về phía Nam của tỉnh để thăm gia đình. Bản thân anh cũng rất vui mừng vì mẹ và bạn gái của mình hợp tính nhau, sau này về chung một nhà thì đỡ rườm rà phức tạp.
Trên đường đi, Quế Anh ngồi bên ghế phụ, ánh mắt nhìn ra hướng cửa sổ. Mặc dù cô đã cố quên đi nhưng vẫn cứ không kiềm được mà tò mò về thái độ của Bảo Đăng lúc sáng. Ngồi im lặng mãi cô mới dám mở lời:
- Em có cái này muốn hỏi anh.
Bảo Đăng vừa lái xe vừa đáp:
Hửm? Có gì khó nói à?Chuyện là... anh có chuyện gì đang giấu em hả?Bảo Đăng có hơi chột dạ, anh cười trừ:
Đột nhiên lại hỏi câu kỳ lạ thế?Dạo gần đây cứ thấy anh giấu giấu diếm diếm, lúc nóng lúc lạnh,... Cơ mà cũng có thể là do em nghĩ nhiều...Đôi mắt Quế Anh lén nhìn sang bên cạnh. Bảo Đăng vẫn điềm đạm ngồi lái xe trong bộ đồng phục cảnh sát, nhưng lại không trả lời, dường như đang có những suy nghĩ trong đầu. Sự im ắng khiến không khí đột nhiên trùng xuống. Vì sắp về đến nhà nên cô không muốn hai đứa căng thẳng quá, liền cười xòa cho qua chuyện:
- Thôi, nếu không có gì thì thôi! Đôi khi em hay để ý mấy chi tiết rồi nghĩ nhiều ấy mà!
Nói xong cô lại quay mặt ra hướng cửa sổ. Đi được một lúc, Bảo Đăng quyết định cất tiếng:
- Có bao giờ em thắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tia-sang-nho-cua-doi-truong-co/3577435/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.