Bảo Đăng vừa dứt câu, tất cả mọi người đều nhìn về một hướng, một số người còn tránh sang một bên để lộ ra một người phụ nữ. Bà ấy đứng đó với hai dòng nước mắt, đôi bàn tay đưa lên che miệng. Không cần nhìn cả gương mặt mà chỉ cần thấy đôi mắt đó thôi, trái tim Quế Anh cũng đã ngừng lại một nhịp đập.
Họ có hi hàngmghẹ. M nấ trng tr bn trongh mắt tát ln mt đt thn hit, gin như nhau.
Người phụ nữ chậm rãi đến bên Quế Anh. Bà cất tiếng nghẹn ngào:
- Con có đôi mắt giống mẹ quá... Mẹ đã tìm con suốt hai mươi năm. Không nghĩ là con đã bị đối tên...
Hai hàng nước mắt của cô gái bắt đầu chảy mà không kìm lại được:
Mẹ có đi tìm con ư?Có chứ! Nhưng mẹ lại không biết con tên là Quế Anh.Người phụ nữ dừng lại để nuốt nước mắt rồi nói tiếp:
- Tên của con là Mạn Nhu... Lục Mạn Nhu...
Quế Anh lẩm bẩm:
Con mang họ Lục sao... Cái tên đẹp quá...Hu hu! Bố con đi làm về chắc chắc sẽ rất vui!Người phụ nữ ôm chầm lấy Quế Anh rồi cứ thế khóc trong hạnh phúc. Nói thêm một chút, bạn thân của Cố phu nhân và mẹ của Quế Anh là hai chị em ruột. Tức có nghĩa là...
- Mộ Dung Nhã! Đến đây chào một tiếng dì đi!
Lục phu nhân ngoắc con bé tới. Mộ Dung Nhã nhăn mặt:
- Gì chứ!? Sao có thể như thế được!?
Con bé hậm hực không chịu cất tiếng gọi. Còn Cố phu nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tia-sang-nho-cua-doi-truong-co/3577436/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.