Tôi bị mẹ hất tay ngã vồ ra đất, những ánh mắt tò mò càng lúc càng nhiều. Mẹ tôi không những không để ý mà còn định lao vào tôi. Tôi nhìn mẹ, bỗng dưng trong lòng đầy uất ức, không còn muốn nhẫn nhịn nữa đứng bật dậy đẩy mạnh mẹ rồi đi thẳng ra ngoài. Mẹ tôi ở phía sau gào lên:
– Mày đi đâu? Mày đứng lại đó cho tao.
Tôi mặc kệ tiếng mẹ mắng chửi chạy thẳng ra con ngõ gần đó rồi ngồi sụp xuống một mái hiên. Trên trời bỗng đổ mưa to, từng giọt mưa rơi rớt xuống người tôi rồi lại rơi xuống đất. Để người ta tìm đến mình, sỉ nhục mẹ mình là lỗi của tôi. Tôi thương mẹ bị bôi nhọ danh dự nhưng mẹ có cần thiết phải đến công ty tôi làm ầm ĩ như vậy không? Tại sao mẹ lúc nào cũng vậy? Tại sao lúc nào mẹ cũng muốn làm tôi bẽ mặt trước tất cả mọi người? Tôi ngửa cổ lên thấy má mình ươn ướt. Không biết là mưa hay nước mắt đang rơi chỉ cảm thấy tủi thân tột cùng. Tôi ngồi một lúc rồi lấy máy gọi cho trưởng phòng xin nghỉ. Chuyện ban nãy mẹ tôi tìm đến công ty trưởng phòng cũng đã biết nên không hỏi thêm gì mà đồng ý. Tôi không lấy xe mà bắt xe ôm trở về phòng trọ. Khi vừa vào đến sân cũng thấy mẹ tôi đang ngồi ở trước cửa chờ. Trời mưa to, nước mưa hắt không ít vào người mẹ. Tôi nhìn mẹ như vậy cảm thấy có chút thương thương nhưng thực sự vẫn giận mẹ. Thấy tôi mẹ tôi lại lớn giọng nói:
–
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tia-nang-cuoi-duong/4176146/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.