Thấy tôi đứng thất thần người không phản ứng gì cái Ngọc liền níu tay tôi nói:
– An, mày sao thế, còn không mau đi.
Tôi lúc này mới như sực tỉnh nhưng lại không biết phải làm gì lúc này. Cái Ngọc chau mày quát nhỏ:
– Ơ, con này còn đứng thất thần ra thế, mày bị làm sao thế? – Tao… Ngọc, tao tao phải làm thế nào đây?
– Còn làm thế nào nữa? Anh ta nói dối mày để đi với gái ở đây mày còn hỏi làm thế nào? Đi ra ba mặt một lời hỏi cho rõ.
– Nhưng… nhưng tao sợ lắm.
– Sợ quái gì? Ai không quang minh chính đại thì mới sợ sao mày phải sợ?
Nói rồi nó lôi tôi xềnh xệch về phía Sơn. Tôi nhìn anh, nụ cười thường trực trên môi, vui vẻ vô cùng. Tự dưng tim mình nhói lên, còn nghĩ giờ anh đang trong Đà Nẵng, sáng sớm còn nhắn tin nhắc ăn uống đầy đủ. Anh vẫn mải nói chuyện với cô gái kia không để ý tôi và cái Ngọc đang đứng trước mặt. Cái Ngọc thấy vậy tức giận xô thẳng tôi ngã vào cô gái kia. Cả tôi với cô ta ngã sõng soài trên đất. Cô ta bị bất ngờ gào lên:
– Đồ điên, cô mù à?
Tôi bị bất ngờ loạng choạng đứng dậy còn Sơn thì vội vàng đỡ cô ta dậy rồi quay sang nhìn tôi. Gương mặt anh lộ rõ sự tức giận nói:
– An, em làm cái trò gì thế?
Tôi nhìn Sơn tự dưng trong lòng tủi thân vô cùng. Cô gái kia nhìn Sơn hỏi:
– Người quen của anh à?
Sơn không đáp mà hỏi lại:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tia-nang-cuoi-duong/4176145/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.