Tôi nhìn mẹ, nhìn Sơn, nhìn cái Ngọc bỗng cảm thấy mình như bị ném xuống đáy vực một cách không thương tiếc. Cạp lồng cháo vẫn còn trên bàn, tôi còn tưởng mẹ tôi phải tỉnh ngộ ra rằng mẹ đối đãi tốt nhầm người, vậy mà giây phút này tôi mới là kẻ tỉnh ngộ, tỉnh ngộ ra tất cả mọi chuyện vốn dĩ không hề như tôi tưởng… Không biết phải mất bao nhiêu lâu tôi mới có thể tiếp nhận được sự thật cất giọng khàn đặc:
– Sao mẹ lại làm như vậy với con? Sao mẹ tôi lại làm như vậy với tôi chứ? Dù thế nào mẹ vẫn là mẹ ruột của tôi cơ mà. Tôi ốm đau mẹ đã từng nấu cho tôi bữa cháo nào chưa? Thậm chí đến ngay cả phòng trọ của tôi mẹ tôi còn chẳng đến, vậy mà cái Ngọc ốm mẹ nấu cháo mua cam đến cho nó. Vậy thì cũng thôi đi, tôi tự nguỵ biện rằng vì cái Ngọc giàu có, cái Ngọc thường mua cho mẹ tôi đủ thứ đồ đắt tiền. Nhưng còn bây giờ, con gái mẹ bị phản bội mẹ chẳng những bênh người ta còn đẩy tôi ngã đến mức này. Mẹ tôi nhìn tôi lạnh lùng đáp:
– Làm sao? Tao cho mày sáng mắt ra chứ làm sao? Thằng Sơn nó chỉ hợp với cái Ngọc, chúng nó môn đăng hộ đối còn con khố rách áo ôm như mày lấy gì mà đòi yêu nó?
– Mẹ nói vậy mà nghe được sao?
– Tao nói vậy sao không nghe được, những thứ không thuộc về mình thì mày đừng có cố chấp mà giữ lấy. Mày nhìn xem con Ngọc nó xinh đẹp, giỏi giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tia-nang-cuoi-duong/4176147/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.