8.
Bà ta đi cùng Thường Bân. Truyện Cổ Đại
Tôi chú ý đến họ theo ánh mắt ngạc nhiên của tất cả học sinh.
Khi ấy, tôi đang mặc áo bông hoa lấm lem bùn đất, chơi trò “diều hâu bắt gà con” với học sinh lớp một trên sân thể dục.
Bà ta mặc sườn xám cổ cao, trang điểm tinh tế, quan sát tôi qua hàng rào bằng gỗ của trường.
Đứng sau bà ta là Thường Bân đang mặc vest đen cùng chiếc xe việt dã hạng sang dính đầy bùn đất.
Bất kể là điều gì, bọn họ đều không hợp với mọi thứ xung quanh.
Không có việc gì thì không đến tòa tam bảo.
Bọn họ có thể tự thân tìm đến được nơi này, tôi quả thực bái phục.
Tôi chọn một bé cao hơn làm “gà mẹ” rồi rời khỏi trò chơi.
“Tôi cứ nghĩ mình trốn đủ xa rồi, hóa ra vẫn chưa khuất mắt các người à?”
Tôi đến trước mặt bọn họ chào hỏi.
“Ninh tiểu thư hiểu lầm rồi, phu nhân muốn mời cô về một chuyến.”
Diệp Sầm mím môi không nói gì, Thường Bân tiếp lời.
Tôi bỗng bật cười.
“Mời tôi trở về, các người có biết mình đang nói gì không đấy?”
“Lập kế hoạch lợi dụng tôi hết cỡ, cuối cùng tống khứ tôi khỏi Bắc thành, rồi sau nửa năm lại đổi ý hả?”
Tôi nheo mắt nhìn Diệp Sầm.
Chỉ nửa năm không gặp mà gương mặt khoan thai quý phái của bà ta đã già đi mấy phần.
“Ý phu nhân không phải như vậy…”
Thường Bân mặt dày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuyen-vuot-gio-mua/2698450/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.