Dưới ánh trăng, hai má trắng nõn của Liên Thành phiếm ra ánh sáng trắng mờ, nhãn thần ngời sáng như sao, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra nụ cười như xóa tan mọi nhớ nhung, tưởng niệm trong lòng Vũ Văn Thác. Vũ Văn Thác ngẩn người nhìn đối phương thật lâu, vươn tay ôm lấy Liên Thành vào lòng, tựa cằm của mình lên bả vai đối phương. Bờ môi mỏng của hắn khẽ lướt qua chiếc cổ thon dài của đối phương, cẩn thận hôn lên làn da nõn nà, "Ngày mai ta phải về Trường An. Nếu rảnh, đến tiễn ta đi."
Lưu Liên Thành thấy cảm giác ẩm ướt, dính dính từ nơi mẫn cảm kia truyền đến khiến cả người một trận khô nóng cùng ngứa ngáy. Liên Thành xấu hổ nhìn trái phải. Hiện hai người vẫn đang ở bên ngoài, nếu để người khác nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa. Vì vậy, hắn quay đầu, lòng muốn dứt khỏi bờ môi không an phận kia, "Ai muốn đi tiễn ngươi? Mấy năm gần đây, ta đi thăm thú các nơi rất tiêu dao a." Ai ngờ động tác ngoái đầu này càng giúp Vũ Văn Thác thuận thế cắn một miếng trên làn da nhẵn bóng.
"A, ngươi đúng là vô tình a. Vài năm nay, chỉ vì câu nói kia của ngươi, ta chính là suốt ngày cẩn trọng, không khi nào dám biếng nhác, lơi là. Làm đến quên ăn quên ngủ a." "Không đúng. Ta nghe dân gian đồn, ngươi cùng hoàng hậu tình thâm ý nặng, ân ái có thừa a."