Chương trước Chương 1 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61
Chương sau
* Lặng lẽ trốn thoát Lưu Liên Thành nặng nề rơi xuống giường, sau lưng một trận đau buốt. Kỳ thực, ngay khi nhìn thấy Mạnh Kì Hữu, hắn đã hiểu ý đồ của đối phương. Hừ lạnh một tiếng, không hề sợ hãi mà quay đầu nhìn đối phương, "Mạnh Kì Hữu, không phải ngươi cũng để mắt đến ta đi?" "Ngươi nói gì?" Mày đối phương nhướn lên. "Ngươi dẫn ta tới đây hòng khiến Vũ Văn Thác phân tâm, lơi lỏng cảnh giác. Như vậy, ngươi liền có thể thần không biết quỷ không hay mà..." Nhãn thần nam tử tà mị khẽ động, người nọ lập tức cười thành tiếng, "Ha hả, Lưu Liên Thành, quả nhiên không gì qua được mắt ngươi." "Nếu vậy, ta khiến ngươi thất vọng rồi." "Nga? Dựa vào gì ngươi nói vậy?" "Vũ Văn Thác, hắn tuyệt sẽ không đến." Mạnh Kì Hữu mỉm cười, tay nâng lấy chiếc cằm tinh xảo của Liên Thành, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, chậm rãi nói, "Nếu đúng như vậy, ngươi hãy hảo hảo hưởng thụ đi." Trên chiếc giường lớn bằng gỗ tử đàn được trạm trổ tinh xảo, một nam tử tuấn dật xuất trần lẳng lặng nằm đó, hai mắt nhắm nghiền. Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, gương mặt thường ngày anh khí mười phần nay phủ thêm một tầng ôn nhu, hai má phiếm hồng có chút bất thường, những chiếc tua đỏ sẫm của sa trướng khẽ lay động theo từng cơn gió. Người đi vào nội thất ánh mắt sáng rực, tham lam nhìn nam nhân đang nằm trên giường. Liên Thành a Liên Thành, ngươi vẫn khiến người khác phải khao khát như lần đầu gặp nhau a! Giơ tay chuẩn bị xoa lên khuôn mặt khuynh thành, không ngờ mắt người nằm trên giường lại bất ngờ mở ra. Lưu Liên Thành cố sức thử nâng tứ chi nhưng cả người vẫn đang vô lực. Khẽ nhíu mày. Có lẽ dược hiệu của Hóa công tán vẫn chưa hết. Hơn nữa, cả người Liên Thành thấy có chút khô nóng khó hiểu. Giương mắt nhìn người bên cạnh, đồng tử Liên Thành lập tức co lại, "Dục vương gia?" Vũ Văn Hộ cười cười, ngồi xuống cạnh giường, đưa tay xoa lên tóc mai Liên Thành, "Ly chủ bộ, bổn vương chính là muốn ngươi đến phát điên a." Vũ Văn Thái đã nói, Ly Yến lúc này đã bị mất hết võ công, còn yếu hơn cả nữ tử bình thường. Nhưng Đại ca hắn đã cố ý cho người nọ uống một ít "dược" để người nọ ngoan ngoãn nghe lời hắn. Nhìn đôi mắt trong suốt có chút không hiểu dưới thân mình, Vũ Văn Hộ chợt thấy huyết mạch toàn thân sôi lên. Hắn vội vã ôm lấy thân thể tinh xảo đẹp đẽ kia, tay vội sờ lên làn da trắng mịn, mềm mại giống hệt trong tưởng tượng của hắn. Thấy người nọ không phản ứng gì, Vũ Văn Hộ càng thêm yên tâm, lớn mật đè lên đối phương, cúi đầu định hôn lên bờ môi đã bao lần xuất hiện trong giấc mộng của hắn. Nhưng, ngay sau đó, một vật rất sắc kề lên cổ hắn, "Nếu không muốn chết, hãy ngoan ngoãn làm theo lời ta." Trong căn phòng mờ ảo, sa trướng tung bay, tấm rèm đỏ sẫm hờ hững che đi cảnh xuân đang diễn ra trong nội thất. Tiếng rên rỉ trầm thấp của nam nhân, tiếng thở dốc dâm mỹ cùng tiếng va chạm kịch liệt khiến chiếc giường lớn bằng gỗ tử đàn cũng phát ra tiếng kẽo kẹt đầy hưởng ứng. Một bàn tay bám chặt vào mép giường, đầu ngón tay run rẩy kịch liệt. Nam nhân đứng ngoài phòng khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười nhạt, chậm rãi bước vào bóng tối. Tây lâu, nằm ở góc Tây Bắc thành Trường An. Đây là một khu nhà rộng thênh thang. Dù chưa đến mức được gọi là xa hoa, nhưng đình đài lầu các đan xen rất tinh tế. Kết cấu rất thanh nhã. Nhưng, lúc này, cả Tây lâu đang bị nuốt chửng trong ngọn lửa đỏ rực. Không khí tràn ngập mùi tanh của máu tươi cùng mùi khét của lửa. Nhãn thần Mạnh Tri Tường trừng lớn, hắn ngã xuống trên mặt đất trải đầy đá, trên mặt là biểu tình không thể tin khi thấy hoàng nhi của chính mình tay cầm kiếm dính đầy máu tươi chĩa về phía hắn. Mạnh Tri Tường vươn bàn tay run rẩy, nói, "Kì Hữu... Ngươi... Ngươi đây là muốn làm gì a?" "Phụ hoàng, " Khóe miệng Mạnh Kì Hữu cong lên thành một nụ cười quỷ dị, ngồi xổm xuống phía trước, vỗ vỗ lên hai má của phụ thân đã già, mắt phản chiếu ánh lửa ở xung quanh, thoáng nhìn thật giống ma quỷ, "Hai năm trước, người nên lấy thân tuẫn tiết* [tự vẫn] vì Tây Thục. Giờ, con đến giúp người a." Nói xong, mũi kiếm sắc bén lóe lên, hướng về phía cổ Mạnh Tri Trường. Nhưng, "đang" một tiếng, thân kiếm bị một cỗ kiếm khí cường đại đánh văng ra. "Ai?" Mạnh Kì Hữu quay đầu, tức thì mắt nheo lại, lộ ra một cỗ hàn quang lãnh triệt* [trong trẻo nhưng lạnh lùng]. "Vũ Văn Thác..." Người tới khóe miệng hơi hơi cong lên, sải bước đi tới, Hiên viên kiếm trên tay phiếm ra quang mang hoàng sắc, gió đêm thổi bay sợi tóc trên thái dương, vẻ mặt lạnh nhạt. Mạnh Kì Hữu chậm rãi đứng lên, lùi một bước, "Xem ra, ta quả nhiên đã đánh giá Lưu Liên Thành trong lòng ngươi quá cao." Vũ Văn Thác cười tà mị, "Khi ngươi đưa lá thư này cho ta, ta liền biết tối nay ngươi sẽ hành động." "Vũ Văn thái tử quả nhiên cơ trí nhạy bén, liền đoán ra dụng tâm của ta từ sớm, chỉ tiếc..." "Chỉ tiếc cái gì?" Nhãn thần Mạnh Kì Hữu loan lên, đột nhiên kiếm khí quấn quanh thân. Hắn giơ cao mũi kiếm, bước nhanh lại gần, trường kiếm đâm thẳng về phía mặt Vũ Văn Thác. Vũ Văn Thác phản ứng cũng cực nhanh, nhấc Hiên viên kiếm chống lại, kiếm chiêu mạnh mẽ, lực cường đại, biến đổi như gió bão. Mạnh Kì Hữu sắc mặt cả kinh, vội lùi lại, lắc mình tránh. Vũ Văn Thác không cho Kì Hữu cơ hội thở dốc, liền ra chiêu hướng thẳng đối phương. Kì Hữu giơ kiếm đỡ. Một tiếng vang chấn động. Mạnh Kì Hữu lập tức xoay vòng trường kiếm, nháy mắt liên tiếp hướng các bộ vị trọng yếu của Vũ Văn Thác đâm tới, quang mang lóe sáng. Vũ Văn Thác thấy vậy vội lùi về, lấy công làm thủ, tốc độ so với trước càng nhanh hơn. Hai người một tiến một lùi, thoáng chốc đã qua gần trăm chiêu. Lúc này, đám người Lí Tiến cùng Quách Hoài cũng đã dẫn cấm quân tới, vừa chỉ huy binh lính triển khai thế vây Mạnh Kì Hữu, vừa âm thầm giương cung nhắm tới. Vũ Văn Thác cầm kiếm đứng lại, nhìn đối phương, nói, "Giơ tay chịu trói đi." Đối phương nhìn quanh bốn phía, thở dài, rồi đột nhiên quỷ mị cười, khi thân kề Vũ Văn Thác, cúi đầu nói, "Ngươi thật đúng là bạc tình. Hiện tại, nói không chừng Liên Thành đang bị Nhị ca tốt đẹp của ngươi gây sức ép đến chết đi sống lại, ngươi vẫn còn tâm tình cùng ta dây dưa ở đây." "Ngươi nói gì?" Vũ Văn Thác bỗng nhiên ngẩn ra, chỉ kịp thấy trước mắt tản ra một trận sương mù, lại trợn mắt, Mạnh Kì Hữu kia liền đã biến mất trong bóng đêm. Một lúc lâu sau, khi Vũ Văn Thái xốc tấm sa trướng đỏ tươi kia lên, vẻ mặt chợt kịch biến. Chỉ thấy Vũ Văn Hộ cùng một cô nương đang trắng trợn trên giường, không hề nhúc nhích, ánh mắt trừng lớn, tràn đầy hoảng sợ. Đại tuyết rơi suốt một đêm. Lúc này đã gần giờ Dần* [gần ba giờ sáng], Lưu Liên Thành hơi thở hỗn loạn, thân thể nóng ran, mặt phiếm một tầng ửng hồng bất thường, trên người chỉ một kiện trung y, vô lực ngồi dựa vào góc tường. Tuyết lạnh buốt rơi xuống người hắn lúc này lại không thể xoa dịu cái khô nóng trong người hắn. Lúc trước, hắn dùng tia nội lực cuối cùng để chế trụ Vũ Văn Hộ diễn một tuồng kịch trước mặt Vũ Văn Thái thành ra lúc này, tứ chi không còn chút khí lực nào. Tác dụng của Hóa công tán dần tan đi, nhưng nơi bụng dưới không ngừng truyền đến cảm giác nóng rực khiến hắn hiểu rõ tình cảnh hiện tại của bản thân. Đột nhiên, một bóng đen hạ xuống trước mặt hắn. Người tới không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy hắn, để hắn dựa vào bờ vai hữu lực của mình. Hương vị quen thuộc. Hương vị của người nọ. Khóe miệng loan lên một tia cười khổ. Vũ Văn Thác, vì gì ngươi luôn xuất hiện những khi ta rơi vào tình cảnh chật vật nhất. "Ngươi buông ra." Bản thân không muốn tỏ vẻ yếu thế nhưng lời nói không hề có sức phản kháng, giọng nói còn mang chút run rẩy ẩn nhẫn. "Ngươi nếu có thể tự đi, ta cũng không ngại buông ra." Giọng nam tử trầm ấm, mang theo vẻ không để bị cự tuyệt. Cánh tay ôm hắn không chút nào lơi lỏng. "Ta bảo ngươi buông ra." Lưu Liên Thành cau mày, không kiên nhẫn đẩy ra, liều mạng muốn thoát khỏi ngực đối phương. "..." Vũ Văn Thác cúi đầu. Lúc này, hắn mới phát hiện người trong ngực mình đang nóng đến bất thường, sắc mặt cũng không đúng. Đưa tay xem mạch đối phương, Vũ Văn Thác biến sắc, "Ngươi..." Cơ thể Lưu Liên Thành lúc này cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần hơi đụng chạm một chút cả cơ thể sẽ có cảm giác phi thường khó nhịn, nói gì đến bị ôm vào ngực như thế. "Biết rồi thì mau buông ra!" Vũ Văn Thác nhíu mày, "...Để ta đi tìm nữ nhân giúp ngươi." "Ngươi... Không cần, giúp ta tìm một nơi yên tĩnh và có thùng nước lạnh lớn là được." "Sao phải dày vò bản thân như vậy?" Lưu Liên Thành giương mắt nhìn Vũ Văn Thác. Thật lâu sau, hắn cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ngươi cho là mọi người đều giống như ngươi sao?"
Chương trước Chương 1 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61
Chương sau