Vào thời điểm sắc trời đã tối đen, ba người chọn một nơi khuất gió dựng lều trại qua đêm.
U Vô Thương đã báo được đại cừu, không còn một chút vướng bận nào, quyết ý trở về Lương Duẫn.
“Phù tặc đã chết, ta cũng muốn quay về trước mộ Già Tố báo cho nàng hay một tiếng, để cho nàng an tâm dưới suối vàng.” Hắn ngồi ở bên đống lửa, dùng tay áo dịu dàng lau chùi nhuyễn kiếm, hỏa quang hắt lên khuôn mặt hắn, hiện bóng mờ tịch mịch.
Lãnh Huyền nướng đồ trên lửa, lẳng lặng hỏi: “Vậy ngươi sau này, có dự định gì không?”
U Vô Thương im lặng không nói một hồi lâu, cuối cùng phun ra một hơi muộn phiền, duỗi thắt lưng, gảy nhuyễn kiếm sang sảng cười nói: “Ta trời sinh là một kẻ lười nhác, hiển nhiên vẫn là muốn làm nhàn vân dã hạc, lang thang tứ xứ. Già Tố khi còn sống cũng thích du ngoạn, chỉ hận quốc sự quấn thân, vô pháp đi cùng với ta. Bất quá từ nay về sau, ta có thể mang nàng đi khắp muôn sông nghìn núi rồi.”
Đôi mắt phượng liếc hướng Lãnh Huyền, “Huyền huynh, ngươi dù sao cũng đã truyền ngôi cho Chu nhi, đừng có cả ngày nặng lòng lo nghĩ nữa, dứt khoát buông tay, ngươi ta như năm đó kết bạn cùng đi du ngoạn, chẳng phải khoái hoạt hay sao?”
Khóe miệng Lãnh Huyền cong lên thành nụ cười mỉm nhàn nhạt, song không đáp lại.
U Vô Thương cũng biết nếu muốn trở lại năm tháng trẻ trung ngông cuồng, cũng giống như người si nói mộng, than nhẹ hai tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870434/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.