Lôi Hải Thành nhìn di thần thảo nửa ngày, đoạt lấy kim trâm quăng sang bên cạnh, buồn bực nói: “Không cần phải lãng phí tinh thần vì thứ mộng chập quái quỷ ấy nữa.”
Lãnh Huyền không hồi đáp, trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Hừ, cư nhiên dám đánh trống lảng với hắn! Lôi Hải Thành chằm chằm nhìn đôi mắt đen bằng lặng trong trẻo của Lãnh Huyền, thình lình cắn một ngụm lên môi Lãnh Huyền.
“A?!......” Lãnh Huyền bất ngờ không kịp phòng bị, khẽ kêu lên, nhưng thanh âm lập tức bị đầu lưỡi xâm nhập chặn kín lại trong miệng.
Một trận môi lưỡi triền miên, từ sự kịch liệt chiếm đoạt lúc ban đầu cho đến sự khiêu khích dịu dàng, Lôi Hải Thành cuối cùng tách làn môi ra, để cho bản thân cùng Lãnh Huyền đều có thể hô hấp.
Mục quang của nam nhân, đã không còn lãnh tĩnh như bình thường. Cánh mũi hơi hơi hé, ẩn hiện thấy được mồ hôi lấp lánh. Một phút thất thần, Lôi Hải Thành lần thứ hai nhào tới hôn môi.
Mục tiêu lần này, là lỗ tai bắt đầu phiếm hồng của Lãnh Huyền.
Hắn khẽ cắn vành tai dần dần nóng lên của Lãnh Huyền, ôm Lãnh Huyền ngã vào trong đệm. Một tay xọc vào trong mái tóc dài dày đen nhánh của nam nhân, chặt chẽ nắm lấy.
Lãnh Huyền xuất phát từ bản năng giãy giụa một chút, rồi mới thả lỏng thân thể, để cho Lôi Hải Thành tùy ý hôn cắn lỗ tai, cằm, hầu kết......của hắn một chút.
Làn môi hỏa nhiệt dừng ở vết thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870435/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.