Có phải cậu nhận nhầm không? Tôi không phải chồng cậu.
Câu nói của Tạ Tuyên khiến Chu Du tỉnh táo từ trong vui mừng. Trong lòng cậu thầm mắng mình có cần phải thế không? Nhưng đã lỡ rồi nên cậu nói tiếp:
- Tôi và anh đã kết hôn, anh sao lại không phải là chồng tôi chứ?
Tạ Tuyên nhướng mày:
- Hửm? Tôi và cậu kết hôn khi nào? Sao tôi lại không nhớ mình đã kết hôn?
Phải rồi ha, ngày hắn ta ra chiến trường là hơn hai năm trước, hắn và cậu lại chưa từng gặp nhau nên hẳn là quên luôn việc mình đã kết hôn đi.
- Hơn hai năm trước, tôi và anh kết hôn vì hôn ước từ bé. Nhưng ngày kết hôn anh ra chiến trường nên có lẽ không nhớ.
Cậu nói.
Giọng điệu của cậu khá là bình thường nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác như cậu đang tủi thân. Hắn cẩn thận suy nghĩ lại, hình như đúng là có chuyện đó thật.
Nghĩ là vậy nhưng hắn vẫn muốn chắc chắn hơn:
- Tôi bỏ đi mà hôn lễ vẫn được tổ chức ư?
- Ừm, hôn lễ vẫn tổ chức, chỉ là thiếu mất một chú rể mà thôi.
Cậu không để ý lắm trả lời lại câu hỏi của Tạ Tuyên.
Quả thật hôm ấy khi hắn ta bỏ đi hôn lễ vẫn được tổ chức bình thường. Nếu như ở gia đình khác xảy ra chuyện này thì chắc chắn sẽ bị xấu mặt rồi. Nhưng cũng may Tạ gia khá kín tiếng, hôn lễ cũng không có tổ chức hoành tráng, khách đến dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-tan-tat-em-yeu-anh-roi/2717576/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.