Cát bụi mịt mù, nóng, vắng vẻ. Đây là những từ để hình dung Đảo Sa Mạc - một trong số ba hòn đảo nằm ở vùng trung tâm. Trên hòn đảo rộngg lớn này, phần lớn lãnh thổ đều là hoang mạc, chỉ có một số ít nơi mọc lên vài nhà máy lọc dầu, hay những cái chòi đơn sơ được dựng tạm lên để dừng chân. Nhưng tất cả nhà máy và chòi đều phủ một lớp bụi dày cùng mạng nhện chứng minh rằng đã rất lâu rồi không có ai lui tới nữa.
Tạ Tuyên nhanh chóng lau đi bụi trên cái chòi, sau đó mới khó khăn ngồi xuống. Hắn cúi đầu nhìn vào người đang ôm chặt lấy mình này thở dài, đáng lẽ ra khi nãy hắn không nên quá tốt bụng.
Ban nãy, hắn đi săn trên sa mạc như mọi ngày thì phát hiện ra ở dưới mỏm đá có người hôn mê. Thấy người này vẫn còn sống thì hắn liền lấy cho cậu ta một chút nước. Thế nhưng sau khi uống nước xong cái tên đang hôn mê này lại ôm lấy hắn không buông, dù có thế nào cũng gỡ không ra. Bây giờ đi cũng không được, mà ở lại cũng không được, hết cách, hắn đành phải ôm người đi theo.
- Thôi, đợi cậu ta tỉnh rồi để cậu ta rời đi vậy.
Hắn nói thầm, sau đó liền dựa vào tường sắt sau lưng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tuy nói là nghỉ ngơi nhưng hắn vẫn luôn cảnh giác bởi hắn biết thế giới này không bao giờ an toàn, chỉ cần mất cảnh giác một chút ngay cả mạng hắn cũng khó giữ chứ đừng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-tan-tat-em-yeu-anh-roi/2717578/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.