Đây, đây là sao vậy?
Cảm giác hai chân chạm đất, cậu mơ màng mở mắt ra sau đó bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc. Lúc này, cậu và hắn không còn ở trên mặt cát nữa mà đang đứng trên một vách đá cao tầm năm mươi mét.
Tạ Tuyên tựa đầu lên vai Chu Du, nhìn xuống sa mạc màu vàng dưới ánh nắng như một tấm lụa khổng lồ mềm mại, nhẹ giọng mà nói:
- Chúng ta đang ở trên một vách đá. Khẩu súng vừa rồi khi bắn sẽ phóng ra một sợi dây móc, nó đã kéo chúng ta lên đây.
- Thần kì quá!
Cậu thốt lên một câu.
- Ừm, nhưng loại súng này lại ít khi được sử dụng, vì dùng nó phải có lực tay rất lớn và hơn nữa nó chỉ sử dụng để di chuyển ở những vách đá thôi.
Hắn nói với cậu.
Nghe xong hắn nói, cậu nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Hắn đã nói dùng loại súng này phải có lực tay rất lớn, vậy mà hắn dùng xong cũng không có dấu hiệu mệt mỏi.
Thấy ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ của cậu nhìn về phía mình, Tạ Tuyên cười lên một cái. Hắn thích cậu dùng ánh mắt này nhìn hắn, như thể cậu tin chỉ có hắn mới có thể bảo vệ cậu vậy.
Hắn cười, cậu cũng cười. Hai người nhìn nhau rồi lại nhìn về phía xa. Ánh nắng chói chang chiếu xuống bóng của họ chung một chỗ, họ chính là một cặp, một cặp sinh ra để là của nhau.
- Anh, chúng ta cố gắng cùng nhau thoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-tan-tat-em-yeu-anh-roi/2717566/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.