Dường như khi xa người thân quá lâu thường xuất hiện ảo giác, ví dụ như Tôn Vĩnh Thành đã nửa năm không về nhà khiến thần trí hắn có đôi lúc tưởng tượng ra được cảnh Lục Đông Anh đang đi trên biển câu cá. Không những thế hắn còn mơ thấy cô làm bánh cho hắn ăn... 
Vì mấy chuyện không đâu cứ liên tục xảy ra khiến Tôn Vĩnh Thành càng ngày càng đau đầu không ngủ nổi, và dĩ nhiên người hứng chịu mấy trận tức giận vô cớ của hắn không ai khác chính là Cố Tư Vũ... 
"Này...bao giờ thì về đến đất liền...!" 
Cố Tư Vũ nghe thấy Tôn Vĩnh Thành hỏi liền giật bắn mình, cậu biết đó không chỉ đơn giản là một câu hỏi thông thường như bao câu hỏi khác. Nhưng đó chính là sự khởi đầu cho việc hắn sắp gây sự với cậu... 
"Khoảng hai ngày nữa ạ...nhưng ngài yên tâm đi, có khi chưa đến hai ngày, chúng ta đã về đất liền rồi...!" 
Tôn Vĩnh Thành nhìn bộ mặt cười cười của Cố Tư Vũ cứ nghĩ rằng cậu ta có vẻ đang vui lắm, khi thành công chia cắt hắn và Lục Đông Anh xa nhau. Dù sao ngay từ đầu chính cậu ta đã có ác cảm với vợ của hắn... 
"Cười cái quái gì...nhìn ngứa cả mắt, cậu mau đi trực bên ngoài ngay cho tôi...!" 
Cố Tư Vũ biết ngay hắn sẽ kiếm cớ phạt cậu, lúc trước nghiêm mặt trả lời thì bảo khinh cấp trên, thái độ hời hợt không biết kính trọng. Bây giờ cười ngượng có một cái thì quay sang bảo ngứa mắt, cậu thực sự không hiểu nổi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-dai-nhan-doc-sung-vo-yeu/2524865/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.