Xong bữa tối đón giao thừa thịnh soạn năm 1986, khi Lục Thiếu Hoa mở mắt đã là sáng sớm ngày mùng hai, hắn không khỏi có chút bâng khuâng buông một câu:
- Ôi, đã qua hết một năm rồi.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lục Thiếu Hoa nhìn quanh thì thấy Lục Gia Huy và Trần Quốc Bang còn đang ngủ ngon lành. Không muốn quấy rầy bọn họ, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, hai tay ôm sau đầu, hai chân đưa lên, nhắm mắt suy tư. Ký ức như thủy triều không ngừng xoay chuyển trong đầu hắn: tháng năm hắn thường vận chuyển vải đến bán ở Thâm Quyến, buôn bán rất tốt, xuất khẩu trái vải sau đó lại tay không bắt giặc, tiếp đó lại xuất khẩu một lượng lớn hoa quả…
Mấy chuyện đó phảng phất tựa như mới xảy ra ngày hôm qua, có thể nhìn thấy rõ ràng…
Sau Tết âm lịch, cửa hàng cũng đã buôn bán lại bình thường, nhưng chuyện kinh doanh không nhộn nhịp, không sôi động như khi bán trái vải..Hoa quả lúc này đang vào lúc trái mùa. Bởi hoa quả vào lúc trái mùa nên chuyện kinh doanh của cửa hàng không được tốt lắm. Vì vậy, sau tết, Lục Gia Huy trở về quê giúp cha xây nhà.. Thực ra trướctết, Lục Gia Diệu đã sớm nói với người trong nhà cần xây lại nhà, cần người về giúp đỡ, thêm một người thì thêm một đôi tay mà, việc xây dựng cũng nhanh hơn nhiều
Lục Thiếu Hoa nghe nói trong nhà cần xây lại nhà hắn tán thành cả hai tay hai chân, nguyên nhân tán thành chủ yếu là vì hắn không muốn lại nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-truong-dai-chien/2217647/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.