Chương trước
Chương sau
Hơn một tháng sau Lục Thiếu Hoa mới nhận được sách của Lục Xương. Từ khi Lục Xương nhận được tin nhắn, anh ta cũng không biết vì sao Lục Thiếu Hoa phải tìm sách về lĩnh vực tài chính, nhưng rồi anh ta nghĩ, Lục Thiếu Hoa tìm sách này chắc chắn hữu dụng. Vì anh ta là sinh viên, chỉ cần chứng minh mục đích là để học tập thì sẽ được ủng hộ, nên anh ta liên hệ tất cả các bạn học trước kia để tìm sách tài chính, nhưng một tháng sau cũng chỉ tìm được hơn mười quyển, bất đắc dĩ gửi hơn mười quyển đó đi Thâm Quyến rồi tìm tiếp.

Còn Lục Thiếu Hoa thì trong lòng vô cùng kích động, hơn mười bản là cái khái niệm mà hắn ở Thâm Quyến tìm hết cả các tiệm sách cũ gần đó lẫn thư viện cũng chỉ thấy được một quyển. Vậy mà bây giờ Lục Xương gửi cho hơn mười quyển, làm sao hắn có thể không kích động được!

Thời gian trôi nháy mắt cửa ải cuối năm đã tới. Lục Thiếu Hoa suốt hơn sáu tháng liền đọc sách, hiện tại, có thể nói hắn hiểu biết toàn bộ mọi phương diện về tài chính, cũng lấy được rất nhiều kinh nghiệm từ những ví dụ trong sách, khiếm khuyết còn lại chỉ là thao tác thực tế mà thôi. “Ai da, sắp đến lễ mừng năm mới rồi, xem ra lần này được ở Thâm Quyến mừng năm mới rồi” Lục Thiếu Hoa khép lại quyển sách cuối cùng.

Đi ra cửa, Lục Thiếu Hoa hít sâu một hơi, vươn vai, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Bầu trời màu lam, mây trắng tạo thành muôn hình muôn vẻ, chuyển động theo gió. Hắn không thấy cái công trường xung quanh đang xây dựng, chỉ thấy sừng sững ở đó một tòa nhà cao tầng. “Ha, không nghĩ là Thâm Quyến biến đổi thật nhanh, một năm trước đây còn là mảnh đất trống mà bây giờ đã biến thành nhà cao tầng.”

Nhìn một tòa nhà cao tầng, Lục Thiếu Hoa xúc động nhớ tới thời điểm Thâm Quyến một năm trước, buổi sáng thường xuyên bị tiếng máy móc công trường đánh thức, tuy nhiên sau dần dần cũng quen. Nhưng qua sáu tháng ‘bế quan’, thấy mọi sự trở nên quá nhanh, khiến một kẻ có kiến thức của thế kỷ 21 cũng không thể không giật mình.

Trở lại cửa hàng, trước tiên Lục Thiếu Hoa bắt chuyện với Lục Gia Huy, sau đó đi đến bên cạnh Lục Gia Thanh nói:
- Chú Ba, chú có bảo người ở nhà thu mua nhiều cam hơn không?

- Không có
Lục Gia Thành lắc đầu nói.

- Vậy tiện thể tối đêm nay nhắn về nhà đi, có bao nhiêu cam thì vận chuyển hết xuống đây, coi chừng không có ba nghìn cân là không đủ bán!
Lục Thiếu Hoa bình tĩnh nói, hắn biết tục lệ của người dân, mỗi khi đến lễ mừng năm mới, nhà nào muốn đi chúc tết thì đều phải mang quà đến, mà quả cam mang ý nghĩa ‘đại cát’, chắc chắn không thể thiếu, cho nên Lục Thiếu Hoa dám khẳng định, không có ba nghìn cân là không đủ bán.

- Ừ, buổi tối khi lái xe đến sẽ nói. Đúng rồi, vừa có ông thương nhân ở Hồng Kông đến tìm cháu, nói là cần chuyển một xe cam.
Đầu tiên Lục Gia Thành đáp lại Lục Thiếu Hoa, sau đó nói đến chuyện Dương Kiến Long đến tìm hắn.

- À, vậy thì sắp xếp trước cho ông ta một xe, chỗ còn lại mình giữ lại bán lẻ.
Lục Thiếu Hoa không biết tục lệ ở Hồng Kông thế nào, nhưng giờ Dương Kiến Long cần một xe tức là khoảng hơn một nghìn cân. Số lượng lớn như vậy, Lục Thiếu Hoa dám khẳng định tục lệ bên đó chắc cũng không khác nhiều so với đại lục.

Hai ngày sau, một xe cam đã tới Thâm Quyến, ngoại trừ cho Dương Kiến Long chuyển đi Hồng Kông một xe thì còn lại ba xe để lại Thâm Quyến bán lẻ. Lục Thiếu Hoa cũng không được nhàn hạ ở nhà đọc sách mà đi theo làm việc, tuy rằng hắn còn sáu người nữa nhưng vẫn rất bận rộn.

Nhìn khách hàng tụ tập đến mua, Lục Thiếu Hoa lại nhớ tới hồi vận chuyện quả vải xuống Thâm Quyến bán, khách cũng tụ tập đông như vậy, tấp nập đến mua liên tục, chẳng phải giống như bây giờ sao? Không khoa trương chút nào khi nói, lượng người bây giờ so với lúc ấy còn nhiều gấp hai, bán hàng tốt khiến khách hàng muốn đi khỏi cũng khó.

- Ông chủ, giúp tôi đóng gói 50 cân.
Đột nhiên một người trung niên mặc đồ tây thắt cà-vạt hô lên với Lục Gia Thành.

- Xong ngay đây, chờ chút.
Lục Gia Thành thuận miệng lên tiếng, bỗng nhiên có cảm giác hơi chột dạ, tưởng mình nghe lầm, hỏi lại vị khách.
- Anh này, lấy 50 cân sao?

- Đúng vậy, đúng là 50 cân, vất vả xếp hàng đến tận bây giờ, không mua nhiều thì mấy ngày nữa lại phải ra đây xếp hàng à?
Người đàn ông trung niên nói ha hả.

- Ai da, anh, anh mua nhiều như vậy để làm gì?
Lục Gia Thành đã khẳng định được là mình nghe không sai, nhưng trong lòng có chút kỳ lạ, một người mua nhiều như vậy để làm chi?

- Haha, họ hàng đông, vốn muốn mua nhiều một chút, nếu không đủ sẽ đến mua tiếp, nhưng người chờ mua nhiều như vậy nên tôi muốn mua nhiều một chút để khỏi phải quay lại đây xếp hàng.
Người đàn ông trung niên nghiêm mặt nói.

Lục Gia Thành nghe mới hiểu được là tại sao, hóa ra là nhiều họ hàng.
- Được rồi, để tôi lấy cho anh còn đi.

Cứ như vậy, Lục Thiếu Hoa bận rộn theo giúp đến buổi chiều hôm giao thừa mới ngừng bán. Cam vận chuyển xuống cũng bán gần hết, không còn lại nhiều.
- Ai da, rốt cục cũng có thể lơi ra để mừng năm mới.

- Đúng vậy! Bận rộn hơn mười ngày rồi.
Trần Quốc Bang bên cạnh cũng nói phụ họa theo.

- Đúng vậy! Đúng vậy!
đám người Lục Gia Huy cũng đồng thanh nói theo.

- Haha, giờ hết bận rồi, đi chỗ anh Văn Đức nhậu một chút đi?
Lục Thiếu Hoa cũng biết mọi người mấy ngày nay không được đi đâu, hơn nữa hôm nay là giao thừa, cũng nên chúc mừng vui vẻ một chút nên mới đề nghị như thế.

- Ừ, Tiểu Hoa nói đúng, phải đi nhậu một chút chứ.
Lục Gia Thành bình thường rát ít nói chuyện lúc này cũng cười cười nói. Sau khi nói quay đầu nhìn Trương Hải Hâm và Lý Tiểu Phi còn đang thu dọn lá cam hộ:
- Cậu Hải Hâm, cậu Tiểu Phi, việc này để ngày mai làm chậm rãi cũng được, bây giờ đi nhậu đã.

- Hay là để dọn dẹp xong đã rồi hẵng đi.
Trương Hải Hâm nhìn trên mặt đất đầy cành lá cây, có chút thẹn thùng nói.

- Đúng đấy, tôi thấy dọn dẹp hết đi, ngày mai năm mới có thể rảnh rỗi nhẹ nhàng kết thúc một năm.
Lý Tiểu Phi cũng nói phụ họa theo.

- Ừ, nói cũng có lý, chú Ba, chú Tư, tôi thấy hay là dọn dẹp xong xuôi hết đi rồi hẵng đi ăn, như vậy cũng an tâm hơn.
Trần Quốc Bang ngẫm nghĩ một chút thấy hai người bọn họ nói cũng phải, nên cũng đề nghị.

- Tốt, vậy thì dọn dẹp xong xuôi rồi mới đi ăn, bắt đầu…

Trong phòng riêng tại nhà hàng Văn Đức.

- Anh Văn Đức, năm mới phát tài nhé!
Lục Thiếu Hoa cười hì hì, đến trước mặt Văn Đức nói, rõ ràng là có ý muốn tiền lì xì.

- Rồi rồi rồi.
Người tinh tường như Ông Văn Đức lẽ nào không biết ý của Lục Thiếu Hoa, bất đắc dĩ lấy trong túi ra một phong bao lì xì đưa cho Lục Thiếu Hoa, miệng thì thào nói.
- Tiền người ta kiếm cũng nhiều như tôi, thế mà tôi lại phải lì xì, có còn đạo trời hay không đây! Ai bảo tôi lớn hơn người ta chứ?

- Ha ha ha...

- Ha ha ha...

Cả căn phòng riêng cười rộ lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.