Lúc Thiếu Hoa và đám người Lục Gia Diệu về đến cửa hàng thì đã hơn mười một giờ đêm, cửa hàng cũng đã đóng cửa rồi, nhưng đám người Lục Gia Thành vẫn chưa đi ngủ, họ biết Lục Gia Diệu đã tới nên thức đợi.
- Anh Hai!
Lục Gia Diệu vừa bước vào cửa, Lục Gia Thành đã cất tiếng chào.
- Ừ, còn chưa ngủ sao! Lục Gia Diệu cười nói
- Đang chờ anh đó. Anh lại đây, em giới thiệu một chút, vị này chính là…
Lục Gia Thành giới thiệu qua loa hai người Trương Hải Hâm và Lý Tiểu Phi cho Lục Gia Diệu biết
- Chào anh Hai, chào anh Hai
Hai người Trương Hải Hâm chào hỏi rất tự nhiên
- Hai người anh em vất vả quá rồi.
Lục Gia Diệu cũng không biết nên nói gì cho phải phép, chỉ đành nói một câu đơn giản “vất vả quá” để tỏ vẻ quan tâm mà thôi.
Lúc này Trương Hải Hâm và Lý Tiểu Phi trong lòng đều cảm thấy được Lục Gia Diệu quan tâm liền mỉm cười lắc đầu tỏ vẻ “có vất vả gì đâu”. Từ sau khi bọn họ đến Thâm Quyến, Lục Thiếu Hoa đối với họ như anh em ruột một nhà, khiến cho bọn họ vốn trước giờ chưa từng thấy ấm áp như vậy, nảy sinh cảm giác gia đình thân thuộc.
Một đêm yên tĩnh, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Lục Gia Diệu đã rời khỏi giường. Ông đã quen với nếp sống ở nông thôn, giờ đến Thâm Quyến, thực sự chưa quen với cuộc sống nơi đô thị. Xuống giường rồi không có việc gì để làm, Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-truong-dai-chien/2217648/quyen-1-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.