- Quản Thư Phòng, ngươi đây là có ý gì?
Tiểu Vũ nhìn lướt qua những thiếu niên xung quanh, không có sợ hãi chút nào. Nếu không phải là đã hứa với gã râu rậm là không dùng võ công trước mặt người khác thì hắn đã sớm cho đối phương một bài học rồi. Lại tiếc thêm là võ công học được từ Diễn Võ Đường chỉ có một chút da lông, đối với thực chiến còn chưa dùng được, cho nên hắn cũng chỉ có thể nén giận xuống.
- Ngươi nói ta có ý gì?
Quản Thư Phòng âm hiểm cười nói:
- Người trong gian hồ, chính là dựa vào thực lực để nói chuyện, các ngươi có tư cách gì mà có được vũ khôi đao? Thức thời thì giao ra đây, cộng thêm cúi đầu nhận sai, bằng không về sau đừng có sống được tử tế.
- Ngươi dám!
Tuy Tiểu Vũ trước giờ sống ôn hòa, không chủ động cùng người khác phát sinh mâu thuẫn. Nhưng có những chuyện cho dù muốn nhịn cũng không thể nhịn. Nữu Nữu cũng nói chen vào:
- Các ngươi đúng là không biết xấu hổ, lấy nhiều người khi dễ ít người! Vũ khôi đao là do bang chủ tự mình ban thưởng cho ca ca của ta, các ngươi cưỡng đoạt, nếu Đường chủ mà biết được thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đám các ngươi. Hừ!
Nghe được Nữu Nữu nói như thế, những đứa trẻ khác đúng là có chút dao động tâm tình.
- Mọi người đừng nghe lời nó!
Quản Thư Phòng thấy có chút bất ổn, vội quát lớn:
- Các người không phải là ỷ vào Lưu hương chủ sao? Không sợ nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441614/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.