Tiệc rượu kết thúc, mọi người lại trở về vị trí, dù là đêm khuya nhưng đèn dầu cũng không tắt.
Long Tuấn đứng chắp tay trước mặt sa bàn, phía sau hắn, Đinh Nghị cũng đang đi tới đi lui, cước bộ có chút trầm trọng.
- Đại Minh đã thối mục không chịu nổi, các đại thế lực tranh đấu không ngớt, hiện giờ Sài Quế còn vì bản thân mà dám mạo hiểm để cho Lặc Thô Tộc nhập quan...
Long Tuấn thở dài một tiếng, bộ dạng hoàn toàn khác với một Long soái bất cần đời mà người ta biết.
Ban đầu khi thành lập Phàm Môn, vốn cũng chỉ là vì mong muốn cá nhân, nhưng thời gian đã sớm làm cho tâm trí bọn họthục. Mỗi khi nhìn một huynh đệ bên cạnh ngã xuống, bọn họ lại gia tăng thêm một loại tín niệm không tên. Dần dần, bọn họ đã vứt bỏ tư tưởng cừu hận, chuyển thành một loại tinh thần lực lượng, sẵn sàng hi sinh cho dân tộc, quyết không cho phép quốc thổ bị ngoại tộc xâm lấn.
- Kinh thành không thể rơi vào tay giặc được, chúng ta phải mau nghĩ biện pháp thôi.
Long Tuấn nghe vậy cười khổ nói:
- Nghĩ biện pháp? Nghĩ như thế nào? Có câu, thỉnh thần dễ, tiễn thần khó. Chúng ta đúng là có tâm mà vô lực a!
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Hay cho một chiêu minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương, Đa Nhĩ Tương kia tính toán thật giỏi, tin tưởng rằng chỉ cần bão tuyết ngừng lại thì bọn họ nhất định sẽ công thành, khiến chúng ta không có thời gian rãnh đi quản những chuyện khác.
(Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441613/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.