Chương trước
Chương sau
Bóng đêm thâm thúy, không khí yên tĩnh đến quỷ dị.
Đột nhiên, bên trong Nam Hùng Thành nổi lên ánh lửa khắp bốn phía, kéo theo một trận can qua không ngừng bên tai.
Động tĩnh như thế, khiến cho dân chúng kinh tĩnh từ trong mộng, co mình vào một góc, run rẩy không ngừng.
- Giết!
Tiếng kêu thảm thiết! Tiếng khóc rống! Tiếng kêu gọi! Tiếng gào thét! Tiếng rống giận! Tiếng rít gào!
Mùi máu tanh lan tràn, hỗn loạn một màn giết chóc dữ dội quyết liệt. Giờ khắc này, phảng phất như có ma quỷ phủ xuống, thiêu đốt cả tòa thành thị, đem sinh mệnh trong đó ép cho điên cuồng.
Thiên Hùng Bang tổng đàn lại rất tĩnh mịch, tựa hồ đối với mọi chuyện phát sinh bên ngoài không hề có chút liên hệ.
Hai bóng đen xẹt qua bầu trời đêm, trực tiếp hạ xuống trên mái nhà, đúng là hai gã trung niên nam tử. Trong đó, một nam tử vận hồng y, trên ngực có thêu hình một con ưng, giương cánh muốn bay, rất sống động. Mà người khác là một nam tử lùn hơn một cái đầu, lưng đeo song câu. Trên ngực đồng dạng cũng thêu một đồ đằng giống hình đám mây.
Đánh giá hoàn cảnh xung quanh chốc lát, nam tử lùn cau mày nói:
- Ưng huynh, tình huống có cái gì không đúng lắm, tổng đàn của Thiên Hùng Bang như thế nào lại không có một người? Có gì đánh lừa chăng?
- Lừa là lừa thế nào? Sống ở đâu thì yên ở đấy, dù sao sau ngày hôm nay, Thiên Hùng Bang cũng sẽ hoàn toàn tiêu thất ở cảnh nội Quảng Đông.
Nam tử cao bình tĩnh như thường, bộ dáng như thể là đã nắm vững đại cục.
Nam tử lùn bị người kia ảnh hưởng, cũng an tâm rất nhiều:
Tốt! Chúng ta cứ tìm kiếm tỉ mỉ xem có con cá nào lọt lưới không. Nếu thật không có người, chỉ cần châm một mồi lửa là xong.
Hai người đang muốn động thân thì có một âm thanh theo bóng tối âm u truyền đến:
- Ở xa tới là khách, nhị vị nếu đã tới, tại sao không lưu lại thêm.
- Người nào!?
Lời còn chưa dứt, đã có một bóng hình xinh đẹp như mộng xuất hiện ở trước mặt, quần áo phiêu hốt trong gió.
Nam tử cao ngưng thần cảnh giác, trong mắt có vẻ nguy hiểm. Gần trong gang tấc, thế mà hắn không cảm giác được khí tức của đối phương, đây rõ ràng là do tâm thần nội liễm đến tận cùng. Có thủ đoạn như thế, sao lại là hạng người tầm thường được.
Nhìn hai người, nữ tử khẽ cười nói:
- Hay cho một kế rút sạch đáy hồ, thủ đoạn của Chu Khang Cảnh đúng là không tệ, đáng tiếc là có ta ở đây, nếu không hắn đã thành công rồi.
Nam tử cao thản nhiên nói:
- Thủ đoạn của chủ thượng không cần có người khác đánh giá, các hạ là người nào?
- Tiểu nữ là Trữ Uyển Can...
Trữ Uyển Can vừa mở miệng, hai gã nam tử đã biến sắc:
- A! Ngươi là Trữ Uyển Can của Thiên Địa Minh!
- Xem ra nhị vị cũng nghe qua tên ta, không biết nhị vị có phải là người của Ưng và Ám Ảnh không?
Trữ Uyển Can liếc nhìn hoa văn trên ngực hai người, lãm đạm nói.
Hai người cố tự trấn định, nam tử cao trầm giọng nói:
- Ta là Ưng thống lĩnh Ưng Quan.
Nam tử lùn nói tiếp:
- Ta là Ám Ảnh thống lĩnh Lữ Vĩ.
- Nga! Ngươi chính là thống lĩnh của Ám Ảnh?
Trữ Uyển Can hứng thú đánh giá đối phương:
- Nghe nói, năm đó chính là ngươi dẫn người đồ sát Lưu Thủy Thôn, còn giết thân nhân của Lý Nhạc Phàm, buộc hắn phải đi lên tuyệt lộ, không nghĩ tới hôm nay ngươi sẽ có thành tựu như thế này. Chu Khang Cảnh thật là kẻ không biết quý trọng tiền tài, cư nhiên là đem những thống lĩnh như bọn ngươi cứng rắn đề thăng lên cảnh giới thiên đạo.
- Thì tính sao?
Lữ Vĩ khẽ hừ lạnh, trong lòng có chút phức tạp, không nghĩ tới, đối phương lại nhắc về chuyện năm đó.
Trữ Uyển Can cười cười:
- Bởi vì cái gọi là, oan có đầu, nợ có chủ, hội chủ của chúng ta từng thiếu Lý Nhạc Phàm không ít nhân tình, nếu Lý Nhạc Phàm đã thất tung, chuyện này tự nhiên là do Thiên Địa Minh tiếp nhận. Hôm nay, ngươi cũng không cần nghĩ tới chuyện rời đi.
"Ha ha ha!"
Lữ Vĩ nghe vậy cuồng tiếu không thôi:
- Hay cho một nữ nhân bá đạo! Ngươi muốn lưu ta lại? Vậy để ta nhìn xem ngươi có bản lãnh này hay không.
- Thử một lần chẳng phải sẽ biết sao.
Trữ Uyển Can hờ hững nhìn Lữ Vĩ, thần thái không nhanh cũng không chậm, khiến cho đối phương càng thêm bất an.
Trữ Uyển Can chính là cao thủ thiên đạo gần bằng với Thiết Huyết, ngay cả tu sĩ Ma môn cũng phải thất bại trong tay nàng, há có thể có người xem thường nàng được?
Ưng Quan liếc mắt về ánh lửa xa xa, cũng không có phát hiện ra thứ gì dị thường, trong lòng thoáng yên tâm:
- Trữ cô nương, nếu chúng ta dám đến, tự nhiên có tính toán chu toàn. Cũng không ngại nói cho ngươi biết, hôm nay tới không chỉ là hai người chúng ta, mà còn có sứ giả Ma môn tiếp ứng bên ngoài, ngươi cũng có thể thấy, ánh lửa nổi lên bốn phía, tin tưởng không được bao lâu thì cả Nam Hùng Thành cũng sẽ rơi vào khống chế của chúng ta. Đến lúc đó đại cục đã định, ngươi cần gì phải phản kháng vô ích!
- Phản kháng vô ích?
Trữ Uyển Can cười quỷ dị:
- Ngươi không cảm giác mình đang nói lời thừa sao? Không phản kháng, chẳng lẻ muốn ta bó tay chờ chết phải không? Hơn nữa, các ngươi không thấy kỳ quái sao? Tổng đàn của Thiên Hùng Bang không có tới một người.
Lữ Vĩ hơi đổi sắc, Ưng Quan thì vững vàng cười lạnh nói:
- Trữ cô nương không nên cho rằng Ưng mỗ là kẻ dễ bị hù dọa, cho dù là toàn bộ người của Thiên Hùng Bang tụ lại cũng không ngăn được sứ giả Ma môn!
- Thế sao?
Trữ Uyển Can lạnh lẽo nói:
- Ngăn được hay không thì đến lúc tối hậu mới biết được. Nếu không phải như thế, sao Chu Khang Cảnh lại vẫn phái các ngươi đến chịu chết được! Ta đây dùng gậy ông đập lưng ông, đem tâm của các người rút sạch!
Dứt lời, ánh mắt nàng để lộ hàn quang!
- Động thủ!
Ưng Quan hét lớn một tiếng như lôi đình, thiên địa lực lượng xung quanh nhanh chóng bành trướng.
Lữ Vĩ cũng không chút do dự, lấy song câu sau lưng ra!
Cùng lúc đó, có mười đạo huyền quang từ trên trời giáng xuống, chiếm lấy mười phương vị đem Trữ Uyển Can bao vây lấy!
"Hừ!"
Trữ Uyển Can hừ một tiếng trầm đục, giống như một tiếng Phạm âm, khiến cho thân hình đám người nghiêng ngả, khí thế trong nháy mắt bị tan rả. Chỉ bất quá, trận thế của đối phương đã thành, muốn đánh vỡ còn cần hao phí tay chân một phen.
- Cao thủ thiên đạo chân chính nhờ vào thiên địa, đáng tiếc các ngươi chỉ biết giới của nó, không biết cảnh của nó, cho dù có lực nhưng vô pháp vận dụng tự nhiên!
Trữ Uyển Can lật tay, thiên địa lực lượng chen chúc hội tụ, một luồng ngân quang lưu chuyển ở đầu ngón tay, chu thiên tinh thần nhất thời thất sắc!
"Phác!"
Đột nhiên, ngân quang nổ bắn ra, xuyên thấu qua thân thể mười người, mà Ưng Quan và Lữ Vĩ đã sớm thối lui đến bên ngoài, vừa vặn thoát được một kiếp.
Tiếng kêu thảm thiết cũng không có xuất hiện như dự liệu, Trữ Uyển Can không khỏi giật mình. Nàng đối với thủ đoạn của mình rất có lòng tin, tuyệt đối sẽ không có sai lầm phát sinh.
Trong lòng nghi hoặc, Trữ Uyển Can nhìn lại, chỉ thấy mười người này trang phục bị tàn phá, toàn thân phát ra tử khí nhàn nhạt, hồn nhiên không để ý tới vết thương trên người. Cổ quái hơn chính là con ngươi của bọn hắn vô thần, đây còn có thể là "người" sao?
Nghĩ tới đây, Trữ Uyển Can trong lòng trầm xuống, lạnh giọng nói:
- Tốt tốt tốt! Hay cho một Chu Khang Cảnh, chẳng những cấu kết Ma Môn, còn đám luyện chế độc nhân, chẳng lẽ hắn muốn biến nơi này thành tử địa phải không?
Thấy đối phương nổi sát khí ngưng trọng, Ưng Quan cẩn thận giới bị:
- Người chiến thắng cuối cùng mới là thiên đạo. Độc nhân tuy là độc, nhưng nếu dùng thích đáng, thì sẽ trở thành một trợ giúp cực lớn, căn bản là không xấu chút nào. Trữ cô nương nếu đáp ứng lập tức ly khai, Ưng mỗ sẽ lập tức thu hồi những độc nhân này.
- Hừ! Ngươi cho rằng Thập Phương Độc Tuyệt Trận của Ma môn có thể vây khốn được ta sao?
Trữ Uyển Can thật sự nổi giận, một thanh cổ kiếm nhất thời xuất hiện trong tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.