Nguyên Thiên Y vẫn nghỉ ngơi nơi đó, bản thân hắn càng lúc càng khác thường.
Cứ như quay lại những ngày hắn chịu bịnh tật tra tấn, cảm giác suy yếu đó không thể nào tránh khỏi.
Hắn cứ ngỡ bước vào con đường tu hành là hết bệnh rồi,nhưng bệnh của hắn nặng hơn hắn nghĩ.
Lâm lão nhân thấy hắn càng lúc suy yếu không khỏi thở dài.
Người trước mắt này có khi còn đi trước lão nhân như hắn.
Cái Linh thấy Nguyên Thiên Y đả thϊếp đi mới từ từ tiếp cận lão Lâm:
"Lâm lão ca a, ta nghe nói huynh rất có danh vọng ở đây?"
Lão nhân nghe vậy mặt mày hớn hở, một tay vê râu một tay vuốt tóc lên cao khuôn mặt tự đắc nói:
"Không giám, không giám."
Cái Linh trong lòng âm thầm khinh bỉ, vì hắn biết hắn cùng với lão nhân này là một loại người, nhưng hắn không biểu lộ ra mặt vì đối phó loại người như vậy hắn am hiểu nhất.
"Không biết lão ca có thể giới thiểu cho tiểu đệ một hai không."
Lão nhân vui cười hớn hở nói:
"Được chứ, vừa đi hai huynh đệ ta vừa nói."
Cú Man đứng sau lưng Cái Linh khuôn mặt âm trầm đứng lên định ra tay nhưng bị ngăn lại, lão nhân thấy tất cả nhưng không nói gì chỉ vờ như không biết.
Vừa đi vừa nói lão nhân giới thiệu rất nhiều người cho hai kẻ kia, Cái Linh nhìn thấy những thiếu phụ kia ánh mắt nhưng muốn nuốt hết bọn họ, dù hắn khắc chế rất tốt nhưng lão nhân vẫn nhìn thấy.
Cái Linh âm thầm lên kế hoạch, hắn thấy giải quyết lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thanh/4242029/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.