Lâm lão đầu thấy mọi người chuyện trò như vậy không có ý định xen ngang mà tùy ý tìm một nơi nào đó ngồi xuống.
Cả đời lão chủ yếu là để tu luyện thời gian mà lão nghi ngơi có thể nói là rất ích. cảnh tượng trước mắt này đối là lão rất hiếm khi được gặp.
Hắn nhìn như suy tư về cuộc đời mình, vất vả tu luyện cả đời như vậy có đáng không.
Nguyên Thiên Y nhìn thấy lão suy tư như vậy, không nói gì hắn tiếp tục dại chữ cho bọn trẻ để tranh thủ một ít an ủi trong tâm.
Hắn cảm thấy bản thân gần đây rất khác lạ, dường như bản thân không bị khống chế làm một ít việc kỳ lạ.
Những suy nghĩ khác thường luôn hiện trong đầu hắn, như thể nó đang muốn hắn làm một thứ gì đó mà không nói rỏ, nó chỉ đại khái mà thôi.
Hắn đang cố gắng tĩnh tâm nhưng bản thân cứ bồi hồi không yên nên mới có buổi tiệc lửa này.
Buổi tiệc nho nhỏ kết thúc trong êm đẹp, ai nấy cũng ngủ tại chỗ.
Sáng hôm sau Lâm lão đầu đi bến Nguyên Thiên Y hỏi:
"Tối hôm qua là chuyện gì xảy ra?"
Hắn chỉ lắc đầu với vẻ mơ màng không xác định:
"Chuyện gì?"
Lão nhân trầm ngâm nói:
"Hôm qua ngươi tại sao lại chia thịt cho những người khác?"
Nguyên Thiên Y chỉ lắc đầu:
"Ta không biết, như thể một ai đó đang khống chế thân thể ta vậy."
Lão nhân đương nhiên biết truyện gì, nhưng vẫn hỏi để người trẻ tuổi này nhận thức được vấn đề của bản thân.
Nguyên Thiên Y thấy lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thanh/4242028/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.