Không biết là qua bao lâu, Duyệt Nhi cuối cùng cũng tỉnh táo, từ từ mở mắt, khung cảnh trước mắt rất đỗi xa lạ.
Bên cạnh có một thiếu nữ trẻ tuổi, khắp người đầy mùi son phấn, thấy Duyệt Nhi tỉnh lại thì cười bảo: “Tỉnh rồi? Mau mau rửamặt đi.” Nói rồi chỉ chỉ chiếc chậu đặt trên giá bên cạnh,trên đó còn vắt một chiếc khăn mặt. Liễu Thiến liếc nàng mộtcái, nàng ta đích thân bưng nước đến, cô nương này đã đượchưởng đãi ngộ cao nhất ở đây rồi đấy.
Duyệt Nhi hãy còn mơ mơ màng màng, nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên, đưa hai tay ra.
Liễu Thiến ngạc nhiên: “Cô lẽ nào muốn ta giúp cô à?”
Duyệt Nhi cũng hết sức kinh ngạc: “Chẳng lẽ không phải ư?” Sáng sớmmỗi ngày Mặc Ly đều tự mình rửa mặt hết á.
Liễu Thiến nín thinh, nhìn bộ dạng ‘đây là lẽ đương nhiên’ củaDuyệt Nhi, nỗi thấp thỏm trong lòng lại dâng lên. Lẽ nào thậtsự là hậu bối của thế gia vọng tộc ư, nghĩ là nghĩ vậy,nhưng nàng vẫn cười nói: “Tự mình làm đi, ta không giúp cô được đâu.”
Giọng nói xa lạ này khiến mạch suy nghĩ của Duyệt Nhi trở nên rõràng hơn chút, đôi mắt to tròn nhìn Liễu Thiến: “ Cô là ai, đâylà đâu, Hốt Hốt thì sao?”
“Ta gọi là Liễu Thiến, hiện là chưởng quản của phấn lâu thuộcHợp Hoan lầu này. Hốt Hốt là ai? Cô tên gọi là gì?” Cô nươngnày nếu như được dạy dỗ tốt, chưa đến hai năm, chắc hẳn sẽchấn động Thánh giới, hiện giờ đương nhiên cần phải mềm mỏngmột chút.
Duyệt Nhi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063998/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.